Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 357: Thời Tiểu Niệm sỉ nhục Cung Âu

Editor: Yuhina

"Bộ ngực của em lớn hơn rồi."

Tầm mắt của Cung Âu rơi vào đẫy đà đang phập phồng của cô, đôi mắt càng ngày càng sâu, tiếng nói trầm khàn gợi cảm.

"…"

Thời Tiểu Niệm tưởng mình nghe lầm, khiếp sợ nhìn hắn, "Anh nói cái gì"

"Em gầy, nhưng bộ ngực lớn hơn rồi." Cung Âu nói rằng, nói rõ ràng từng chữ một.

"Bốp"

Thời Tiểu Niệm nâng tay lên lại tát hắn một cái nữa.

Cung Âu vẫn không trốn, con ngươi đen như đang thiêu đốt mà nhìn chằm chằm vào cô, "Sao em cứ thích đánh anh như vậy"

Lâu rồi không gặp, nhưng cái mà cô cho hắn chỉ là những cái tát.

"Cái anh nợ tôi đâu chỉ có một cái tát. Đánh anh là còn nhẹ, anh mà còn nói những lời như vậy nữa, tôi sẽ liều mạng với anh"

Thời Tiểu Niệm nói được một nửa, tự dưng lời nói như kẹt lại ở trong cổ họng, ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, cả khuôn mặt dần trở nên trắng xám.

Cô cứng đờ cúi đầu.

Chỉ thấy một bàn tay thon dài của Cung Âu đặt ở trước ngực cô cách một lớp áo khoác, một tay khống chế, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn chằm chằm vào, cực kỳ thâm thúy.

Thời Tiểu Niệm hoàn toàn ngây người.

Thời gian hoàn toàn bất động.

Cung Âu cũng không cam tâm chỉ đặt lên như vậy, xương ngón tay giật giật.

"Cung Âu"

Thời Tiểu Niệm muốn phát điên rồi.

Trong phòng quản lí yên tĩnh vang lên tiếng la tràn ngập sự thù hận của Thời Tiểu Niệm, cô dùng sức mà đẩy Cung Âu ra, đôi mắt bốc lên ngọn lửa thịnh nộ, cô hét lên giận dữ, "Cung Âu, đến tột cùng thì anh muốn làm cái gì, có phải cái Cung gia các người am hiểu nhất là sỉ nhục người khác không, đoạt con trai của tôi còn chưa đủ, còn muốn sỉ nhục tôi bao nhiêu lần nữa đây,  có phải là muốn dẫm bẹp tôi xuống lòng đất các người mới cam tâm, tôi không phải là đồ chơi của Cung gia các người "

Ném cô đi, lại còn làm vậy với cô

Nghe vậy, Cung Âu nhíu nhíu mày lại, nhìn cô, vẻ mặt thành thật nói rằng, "Ai nói anh đang làm nhục em, em lớn tiếng như vậy làm gì, anh cũng không quát em."

Hắn nhớ kỹ.

Hắn muốn đối xử với cô một cách nhẹ nhàng, hắn mất công sức khống chế được tâm tình của mình.

"Không phải sỉ nhục tôi thì anh đang làm gì"

"Anh muốn sờ." Đã lâu không được sờ rồi.

"…"

Thời Tiểu Niệm bị lời nói này của hắn làm cho shock, không nói được câu gì.

Chính là muốn sờ

Sờ bạn gái cũ bị hắn đá, thực sự là hắn càng ngày càng biến thái.

Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào mặt cô, trầm thấp hỏi, "Tại sao em lại tức giận như vậy"

Tại sao

Hắn lại còn hỏi tại sao.

Cung Âu lại gần cô, Thời Tiểu Niệm lập tức đề phòng đi về bên cạnh mấy bước, như phòng sói trừng mắt nhìn hắn, "Anh đừng có lại đây Cung Âu, đừng nói là tinh thần của anh lại xảy ra vấn đề gì rồi chứ, anh đã có vợ chưa cưới, còn mạnh mẽ mang tôi đến nơi này, lại không nói chuyện về đứa con, anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao"

Nghe nói như thế, sắc mặt của Cung Âu trầm xuống, sự tức giận trong mắt bị đè xuống, nặng nề mà nhìn cô, nói ra từng chữ từng chữ một, "Thời Tiểu Niệm, anh không thích em nói anh có vấn đề về tinh thần."

Lời này, có bao nhiêu phần giận dỗi.

Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút mà nhìn hắn, nếu là lúc trước, nếu như cô nói như vậy, Cung Âu đã sớm tức giận mà đập phá đồ đạc, nhưng lần này, hắn lại không tức giận.

Nha, đúng, sao cô lại quên mất, chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng của hắn đã được Mona chữa trị.

Nên so với trước đây hắn đã có thể khống chế được tâm tình của mình rồi.

"Em ngồi xuống, chúng ta nói chuyện"

Cung Âu nói từng chữ một, ngữ điệu của hắn có chút cứng ngắc, cố gắng đè nén tâm tình của mình xuống.

"Nếu như anh không phải muốn thảo luận với tôi về chuyện của con, thì bây giờ tôi và anh cũng chẳng có chuyện gì mà nói với nhau nữa, để tôi đi đi." Thời Tiểu Niệm nói một cách lạnh lùng.

Cô không biết hiện tại Cung Âu dùng bộ dáng này là muốn làm gì.

"Anh muốn biết cuộc sống của em sau khi rời đi."

Cung Âu nói, ngữ khí hung hăng.

Chuyện của hai đứa bé, hắn không phải không muốn nghe, nhưng hiện nay, hắn chỉ muốn nghe chuyện của cô.

Nửa năm này, làm sao mà cô qua nổi.

Ba tháng này, cuộc sống của cô ở Tịch gia như thế nào.

"Anh cảm thấy hứng thú với cuộc sống sinh hoạt của tôi" Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, cuộc sống của cô như thế nào, không phải hắn rất rõ sao?

Hay muốn trực tiếp nghe từ miệng của cô để thỏa mãn cho tâm lý thay đổi kia

"Vâng."

Thời Tiểu Niệm lùi về phía bên cạnh một chút, kéo dài khoảng cách với hắn, sau đó lạnh lùng hỏi, "Có phải là tôi nói xong anh sẽ để tôi đi"

"Thật" thời gian dài như vậy, hắn có thể nghe cô nói rất nhiều.

"Sống không bằng chết." Thời Tiểu Niệm gằn từng chữ từng chữ một, dùng bốn chữ để đúc kết lại.

"…"

Cung Âu nhìn kỹ lấy cô, ngực nặng nề mà nhảy lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Sống không bằng chết.

Là lỗi của hắn, nếu như không phải hắn vẫn không tìm được cô, thì cô sẽ không bị giam lỏng ở trong tháp cao nửa năm, thì cô sẽ không phải sinh con một thân một mình.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó phẫn hận trừng mắt về phía hắn, trong đôi mắt lộ rõ sự hận thù, khiến cho hắn nhớ tới dòng chữ lít nhi lít nhít ở bên mép giường ở tháp cao kia, tất cả đều là"Tôi hận anh".

Hắn đã làm sai rất nhiều chuyện.

Hắn không muốn lại tiếp tục sai nữa

Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên con mắt một sâu, bước lên trước hai bước, một tay giữ lấy cánh tay của Thời Tiểu Niệm một tay ấn cô lên trên tường, cúi đầu hôn môi cô, phát tiết nỗi nhớ gần một năm xa cách của hắn.

Còn chưa hôn được, Thời Tiểu Niệm đã dùng hết hơi sức đẩy hắn ra, Cung Âu ngông cuồng dùng tay đè cô lại, Thời Tiểu Niệm nắm lấy tay hắn dùng hết sức cắn xuống.

"Áaaa."

Cung Âu bị cắn đau, phát ra tiếng rên trầm thấp.

Thời Tiểu Niệm không thèm quan tâm hắn có đau hay không, tiếp tục dùng sức mà cắn vào, chết không hé miệng, cô gôm tất cả thù hận cuả mình phát tiết vào hành động này.

"…"

Cung Âu nhìn cô cắn mình, đau đến sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng không đẩy cô ra.

Lần cắn này, Thời Tiểu Niệm cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Cô nghĩ đến thời gian cô mang thai, thời điểm mỗi lần gặp chuyện thống khổ, mỗi một lần cô đau đến nỗi như chết đi sống lại, cô đều muốn tàn nhẫn mà cắn ở trên người Cung Âu một cái như vậy.

Đây là hắn nợ CÔ.

Mãi đến tận khi cảm thấy mùi vị máu tanh trong miệng, lúc này Thời Tiểu Niệm mới thả tay hắn ra, trên đôi môi mềm mại nhuộm màu máu đỏ tươi, mu bàn tay của hắn có một dấu răng in đậm, máu tươi từ đó chảy ra.

"Em hận anh như vậy" Cung Âu nhìn chằm chằm dấu răng máu trên tay của mình hỏi.

"Đúng, tôi hận không thể gặm xương, uống máu của anh, anh trả lại con trai cho tôi"

Cung Âu đột nhiên đưa tay ra đè sau gáy của cô lại, ôm chặt cô vào trong ngực của mình, cúi đầu hôn môi cô, liếm hét toàn bộ máu tanh trên môi cô, điên cuồng hôn xuống.

Nụ hôn nhuộm mùi máu tanh không có bất kỳ sự lãng mạn nào có thể diễn tả.

Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm trong lồng ngực liều mạng giãy dụa, hàm răng liều mạng mà cắn nuốt, cô không biết là cắn vào môi của mình, hay là cắn vào lưỡi của hắn, cô chỉ biết môi của mình bị hắn ngăn rất chặt, mùi máu tanh ở đôi môi của hai người càng ngày càng đậm.

Hắn vẫn như là không cảm giác được đau đớn, năm ngón tay vùi thật sâu vào tóc của cô, như si như cuồng dây dưa môi lưỡi, hận không thể nuốt cô vào trong thân thể của mình, hôn bá đạo, hôn hung hăng.

Đã rất lâu rồi.

Môi của Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa tràn ngập hơi thở của Cung Âu, hơi thở mãnh liệt như vậy.

"A ừ"

Thời Tiểu Niệm liều mạng mà giãy dụa, nỗ lực đẩy hắn ra, nhưng không thoát khỏi lồng ngực của hắn, chỉ có thể bị hắn ôm vào trong lòng, một lần nữa môi của cô lại bị hắn mãnh liệt chà đạp.

Dòng máu đỏ tươi dọc theo khóe môi của hai người đang điên cuồng hôn nhau chảy xuốn, phác hoạ ra sự điên cuồng vô tận và vô cùng ám muội.

Không biết qua bao lâu, rốt cục Thời Tiểu Niệm cũng giãy dụa thoát khỏi lồng ngực của hắn, trên môi của hai người đều dính máu tươi, mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm hơi rối, cô hận đến nghiến răng, "Đủ chưa Cung Âu, có phải là anh đang phát điên rồi"

"…"

Cung Âu thấp mâu nhìn chằm chằm vào cô, vết máu trên môi mỏng nhìn rất rõ ràng.

Hắn nghĩ hắn thực sự bị bênh rồi, nhìn cô nhục mạ mình, hắn lại cảm thấy thoải mái.

Chỉ vì cô đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình.

"Anh muốn dùng thủ đoạn nào, để tôi chơi với anh, có phải là anh muốn dùng phương thức này để cướp con gái của tôi sao, đừng có mà vọng tưởng"

Thời Tiểu Niệm trừng mắt hắn, cả người gần như cuồng loạn, "Anh cho rằng anh là ai, anh cho rằng tôi còn có thể lại bị anh gạt nữa sao, trước đây là tôi quá ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi cũng đã được anh dạy cho thông minh lên rồi"

Từng chữ của cô đều nhuốm sự thù hận.

Cung Âu nhìn cô

Nếu như ở đây có thanh đao, hắn tin rằng cô sẽ lập tức cầm lên đâm vào ngực của hắn.

“Không phải anh muốn đoạt lại con gái, người anh muốn đoạt lại là em"

Cung Âu không hề che giấu mục đích của mình.

"Đoạt lại tôi" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, "Anh đã đá tôi."

"Anh hối hận rồi"

Hối hận mà nói như là chuyện đương nhiên, cũng chỉ có mình Cung Âu hắn làm được.

Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, Thời Tiểu Niệm trào phúng nở nụ cười, ánh mắt xẹt qua chiếc đinh tai trên vành tai của hắn, "Cung Âu, anh dựa vào cái gì mà cho rằng anh hối hận thì tôi sẽ muốn anh, anh tự xem lại bản thân mình một chút đi, hình dáng của anh bây giờ như thế nào, Bất Nam Bất Nữ. Kẻ bại hoại như anh thì tôi thà để cho Mona, chứ tôi không chịu đựng nổi"

"…"

Nghe vậy, thân hình Cung Âu  triệt để cứng đờ, bàn tay đang đặt trên mái tóc của cô rủ xuống, từng giọt máu tươi rớt xuống, môi mỏng lặp lại lời của cô, "Bất Nam Bất Nữ"

"Có người đàn ông chân chính nào lại mang loại đinh tai không ra ngô ra khoai này không" Thời Tiểu Niệm cười lạnh, trào phúng nói, "Chẳng phải anh có một thông gia cường đại sao, đừng nói là sau khi anh và Mona ở cùng nhau thì đổi gu thẩm mỹ thành như thế này nhé, thực sự là bi ai mà."

"…"

Cung Âu khẽ cử động môi, đưa tay sờ lên lỗ tai của mình.

"Cung Âu, tôi cầu xin anh, đừng lại xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, Cung Âu mà tôi muốn nhớ là Cung Âu hoang tưởng kia cơ, chứ không phải một sissy(*)”

(*)Sissy: (từ Mỹ, nghĩa Mỹ), (từ lóng) người ẻo lả yếu đuối

Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà nói rằng, cố hết sức để nói một cách cay nghiệt.