Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 254: Chỉ cần Cung đại tổng giám đốc

Editor: Yuhina

"Ừ."

Cung Âu cúi đầu.

"Làm sao tìm được đến " Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cung Âu đưa tay ra, cầm ra một chiếc điện thoại di động, là của Thời Trung, "Tìm được Thời Trung bọn họ thì tìm Thời Địch sẽ không khó khăn, đem từng số điện thoại trong danh bạ điện thoại của Thời Trung tra ra, liền tìm được thoi."

"Vậy làm sao có thể biết Thời Địch ở đâu"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.

"Trong thời gian sử dụng điện thoại di động ta dùng một phần mềm để hack là có thể định vị, ngu ngốc" Cung Âu đem điện thoại di động ném đi, gõ vào đầu cô một cái.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ đầu, mím mím môi, nói rằng, "Vậy anh tra được tung tích của bọn họ, trực tiếp lấy điện thoại di động là được rồi, cần gì phải làm như vừa nãy"

"Bởi vì anh không thích cách mà bọn họ đối xử với em, đem con gái ruột coi như bảo bối"

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, âm thanh cực kỳ không thích, "Trước đây em buông tha cho bọn họ, bọn họ có cảm kích em sao, em cho rằng bọn họ không biết Thời Địch đã làm gì đối với em sao, em tin hay không, ngay cả một câu trách cứ bọn họ cũng sẽ không nói với Thời Địch."

Cho dù Thời Tiểu Niệm có bị vũ nhực ngay trước mặt bọn họ,, bọn họ cũng sẽ không nói một câu gì

"…"

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu chỉ trích không thể phản bác được một câu, nhìn gương mặt  tuấn bàng cảu hắn, cay đắng cười, "Em tính là gì a, đương nhiên không thể coi em là bảo bối rồi."

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu sắc bén trừng mắt về phía cô, mơ hồ giận dỗi, không thích cô lộ vẻ tự ti.

Thời Tiểu Niệm vội vã ngoan ngoãn bù đắp một câu, "Có lẽ là do kiếp trước em ăn ở tốt, kiếp này mới được gặp Cung đại tổng giám đốc à, có ngài coi em là bảo bối là đủ rồi."

Nghe như thế, Cung Âu có chút đắc ý ngoắc ngoắc môi, "Bây giờ mới được một câu giống tiếng người."

"…"

Tiếng người.

Lẽ nào cô vẫn nói tiếng sủng vật sao.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, sau đó hướng đến bờ vai của hắn, hai tay ôm cánh tay của hắn, ngoan ngoãn dựa vào hắn.

"Thời Tiểu Niệm."

"Ừ"

"Em đã nói chỉ cần mình anh coi em là bảo bối là được, vậy hôm nay bất luận anh làm cái gì, em cũng không được có dị nghị, cũng không được tức giận" Cung Âu nói, ngữ khí bá đạo, nói để cô có sự chuẩn bị.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, "Có ý gì"

"Là em đáp ứng rồi"

"Em còn chưa hiểu chuyện gì"

"Em chính là đáp ứng rồi" Cung Âu nói.

"…"

A, tốt xấu gfi cũng phải nói rõ cho cô chứ, sao có thể nói qua loa như vậy được.

Có điều rất nhanh, Thời Tiểu Niệm liền biết được ý tứ của Cung Âu rồi.

Mấy chiếc xe sang trọng xông thẳng vào một tiểu khu tương đối cũ nát, bọn cận vệ cấp tốc từ trên xe bước xuống, thân thủ nhanh nhẹn đứng thành hai hàng.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe đi xuống, đêm đã khuya, những vì sao trên bầu trời thưa thớt, ánh sáng trong tiểu khu mờ mờ.

Cô cảm giác mình như xem cận cảnh phim hành động, chỉ thấy bảo tiêu vọt tới ngoài cửa đang đóng chặt, trực tiếp dùng dụng cụ, đem cửa chống trộm cắt ra, sau đó đá một cước tung cửa, đi vào bên trong.

Toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi chưa đến một phút.

Thời Địch ở nơi này sao

Thời Tiểu Niệm đang muốn đi về phía trước, Cung Âu đã nhanh hơn cô tiến vào trước, đôi chân thon dài bước từng bước lớn.

Cô theo đi vào, căn nhà chỉ có hai gian phòng, đồ đạc rẻ tiền, hoàn toàn không có dáng dấp của Thời Gia ngày xưa .

"Thả tôi ra, thả tôi ra"

Âm thanh kích động truyền đến.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang, Thời Địch bị hai bảo tiêu ấn cô ta xuống một chiếc ghế salông màu xanh lục, đè cô ta không thể động đậy, trên bàn bày một đống album ảnh cuả Thời Địch, trong tay cô ta đang cầm điện thoại, vẫn còn duy trì trò chuyện, mở loa ngoài.

Bên trong truyền đến âm thanh quản lý của Thời Địch, " Thời Địch, thông tin này khẳng định đáng tin, chỉ cần chúng ta mang tiền đầu tư vào tổ quay phim, nhất định cô có thể diễn vai nữ hai, tiền kia của cô tuyệt đối đừng trả hộ cho cha mẹ cô a."

"…"

Thời Tiểu Niệm nghe xong không khỏi cảm thấy trào phúng.

Bố mẹ nuôi vì Thời Địch mà ngay cả bánh ga tô trên mặt đất cũng nhặt ăn sạch sẽ, nhưng ngay cả khoản nợ của bọn họ cô ta cũng không trả thay, còn định đâu tư vào tổ phim để duy trì mộng đẹp.

Cô ta cũng không nghĩ, Cung Âu đã nhúng tay, thì ai dám mời cô ta đóng phim.

" Thời Địch, cô đúng là bị làm hư rồi." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía em gái mình.

Thời Địch bị bắt ngồi trên ghế salông, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, trên mặt lập tức lộ ra vẻ căm hận, "Mày cũng thật là lợi hại, bị cường bạo luân phiên mà còn dám trườn mặt lên báo"

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm  nhất thời có chút lúng túng.

Thời Địch cho rằng cô bị mấy người người kia cường bạo.

Nói xong, Thời Địch nhìn về phía gương mặt anh tuấn đang giận dỗi của Cung Âu, trào phúng cười một tiếng, "Cung Âu, anh lại còn che chở nó, không ngờ anh thích làm kẻ bị cắm sừng như vậy"

Cung Âu làm sao chịu được lời này, đứng giữa nhà một cước đạp đổ bàn trà, hai mắt âm lệ trừng cô ta, âm lãnh quát, "Con mẹ nó ngươi dám nói một lần nữa xem "

Thời Địch giãy dụa dưới, bị bảo tiêu  khống chế, cô ta căm hận trừng mắt về phía Cung Âu, "Tôi có lời nào nói sai sao, Cung Âu anh không phải là người thông minh hay có thiếu hụt gì đó, anh có biết hay không, Thời Tiểu Niệm bị năm nam nhân thay nhau cường bạo, lần lượt năm người cùng dùng chung nữ nhân mà anh thích"

Âm thanh của Thời Địch bỗng nhiên ngưng lại, nói không được, đôi mắt hoảng sợ nhìn phía trước.

Cung Âu đứng ngay phía trước Thời Địch, trong tay bỗng nhiên thêm ra một khẩu súng lục màu bạc, nòng súng nhắm về phía Thời Địch, gương mặt anh tuấn âm trầm đến cực điểm, trong mắt nổi lên đầy tơ máu.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, có chút sợ sệt mà nhìn cặp mắt kia của hắn.

Ngoại trừ đem ngày mang cô về từ cung điện kia, những ngày qua cô chưa từng nhìn thấy Cung Âu táo bạo quá như thế, hắn đem tất cả tâm tình dồn tới hôm nay

Thời Địch bị doạ mềm nhũn, ngơ ngác nhìn Cung Âu, hoảng sợ kêu lên, "Chị, chị ơi cứu em, chị ơi cứu em"

Lần này lại gọi cô là chị.

Thời Tiểu Niệm chỉ cảm thấy trào phúng, cô đi về phía Cung Âu, Cung Âu đứng ở nơi đó, âm thanh từ cuống họng phát ra, "Không cho phép có dị nghị, thấy sợ máu thì quay đầu đi, ngày hôm nay nhất định anh phải cho cô ta chết"

Hắn nhịn nhiều ngày như vậy, chính là chờ ngày hôm nay

"Cung Âu"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, xem ra hắn còn chưa nguôi giận chuyện ở cung điện, tơ máu trong mắt hắn nói cho cô biết, vào lúc này không thế khuyên nổi Cung Âu.

Nên làm gì bây giờ

Thời Địch bị đè tại ghế salông, giãy dụa càng thêm kịch liệt, gương mặt bị dọa đến trắng xám, sợ sệt lớn tiếng nói, "Chị ơi cứu em đi, chị ơi cứu em đi, em biết sai rồi, nhưng tội của em cũng không đáng chết a, chị ơi cứu em đi "

"Quay sang chỗ khác"

Cung Âu nói, hàm răng cắn chặt, đôi mắt âm lệ đến mức cực điểm trừng mắt nhìn Thời Địch.

"Em không chuyển." Thời Tiểu Niệm nói, ngữ khí lộ ra mấy phần quật cường, cô nhìn Cung Âu, sau đó lấy súng từ trong tay hắn ra.

"Em định làm gì"

Cung Âu thấp mâu trừng cô, đôi mắt đỏ tươi đến đáng sợ, cầm chặt súng lục.

"Đưa khẩu súng cho em." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, hai mắt thật sâu nhìn về phía hắn, "Anh cẩn thận, không cần phát hỏa."

"Thời Tiểu Niệm"

Cung Âu véo lông mày, lo lắng súng lục cướp cò làm cho cô bị thương.

Súng lục rất nặng.

Thời Tiểu Niệm dùng hai tay mới có thể nắm được, Cung Âu trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, em còn muốn nhẹ dạ, có phải là em đang nghĩ anh tâm địa sắt đá không"

Thời Tiểu Niệm nhìn vào sâu đôi mắt hắn, cười nhạt, nói rằng, "Cung Âu, coi như muốn giải quyết chuyện này, thì người nổ sung cũng không phải là anh."

Cô không muốn hắn vì cô mà giết người.

Thời Tiểu Niệm xoay người, mặt hướng về phía Thời Địch, sau đó đem súng trong tay chậm rãi giơ lên, nòng súng nhắm ngay Thời Địch.

Thời Địch nhất thời sợ đến nỗi thân thể xụi lơ, ngơ ngác mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Chị, chị, chị bỏ qua cho em đi, em biết sai rồi, em cũng không như vậy dám nữa, chị nể tình cha mẹ đã có công nuôi chị, bỏ qua cho em đi."

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng chĩa sung về phía cô ta.

" Thời Địch, đây không phải là lần đầu tiên."

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn Thời Địch, trong mắt có một vệt căm hận, "Căn bản cô không coi tôi là chị gái cô, một lần lại một lần cô chỉ muốn người khác phá hủy sự trong sạch của tôi, mà tôi cũng đã buông tha cho cô hai lần, kết quả thì sao, cô chỉ biết được voi đòi tiên."

"Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi."

Thời Địch liều mạng mà xin lỗi, sợ đến mức nước mắt giàn dụa.

"Thời điểm khi cô đem mấy người kia vào cung điện, tôi liền tự nói với mình, lần này, bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô, càng sẽ không tha thứ cho cô" Thời Tiểu Niệm nói rằng.

Dứt lời, một trận khóc thét từ bên ngoài truyền đến, "Đứng, Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, con bé là em gái của con mà"

Thời Trung cùng Mân Thu Quân từ bên ngoài xông tới, Mân Thu Quân khóc lóc inh ỏi.

Mấy bảo tiêu đứng cửa, không cản được bọn họ lại, nhất thời nơm nớp lo sợ nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu đứng bên cạnh Thời Tiểu Niệm, mắt lạnh trừng về phía bảo tiêu, "Đồ vô dụng, cút ngay cho ta"

"Vâng, Cung tiên sinh."

Bọn cận vệ thối lui ra ngoài cửa.

Cung Âu đem Thời Tiểu Niệm kéo ra phía sau, mắt lạnh trừng hai vợ chồng Thời Trung.

Mân Thu Quân khóc lóc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm một mặt lạnh lùng, thờ ơ không động lòng, Thời Địch sợ sệt kêu thảm thiết, "Ba mẹ ơi cứu con, ba mẹ ơi cứu con"

"Ầm"

Thời Trung đột nhiên quỳ xuống dưới đất, nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, con bé là em gái con, con buông tha cho con bé đi, là cha không đúng, cha không dạy được con gái, là cha không tốt, là cha không tốt, con muốn giết thì giết ta đi, đừng giết em gái con, em gái con vẫn còn tương lại"

Nói xong, Thời Trung bỗng nhiên tự dùng tay tát vào mặt mình, trái một cái, phải một cái.

Mân Thu Quân thấy thế cũng làm theo, không ngừng trừng phạt chính mình vì con gái mà chuộc tội.

"…"

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn về phía bọn họ.

Một người cha nuôi làm thế nào cũng không chịu quỳ xuống xin cô, mà lại quỳ xuống xin tha cho Thời Địch, còn tự đánh mình một bạt tai.

Khôn khéo vô tình như cha nuôi, cũng sẽ vì con gái mình  mà làm đên mức độ này.

Nguyên lai con ruột và con nuôi chênh lệch nhau lớn đến như vậy.

Vậy tại sao bố mẹ đẻ của cô có thể tùy ý vứt bỏ cô đi như vậy.

Thời Tiểu Niệm thất thần nghĩ, Cung Âu không vui nhìn về phía cô, trong mắt mù mịt, "Không phải là em đang mềm lòng chứ, đưa khẩu sung lại cho anh"

"Em không muốn anh giải quyết, để em tự mình làm." Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía hắn, sau đó một lần nữa đem nòng súng nhắm vào Thời Địch, hai tay cầm thật chặt.

"Đừng"