Edit:_VidaAn_Team: Lục Vân Đảng
"A!! Vậy ngươi đi ngay đi!"
Nghe nói là vì hắn được ăn kem ngon mà cô được thả, đi bộ men theo con đường mòn là cô có thể ra khỏi căn biệt thự của Cung Âu.
Thậm chí cô ngay một tiếng cảm ơn cũng không thèm nói với tên đàn ông xấu xa này.
Thời Tiểu Niệm kìm nén sự bực bội, quay người rời đi...
Phong Đức ở bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe, nếu không cùng hắn đi bộ, có lẽ đã sớm rời khỏi khu rừng tối này rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi lên xe, lái xe ngay lập tức lái xe rời khỏi, cô quay đầu nhìn lại, tòa lâu đài to lớn đang ngày càng xa tầm mắt, hy vọng lần này rời khỏi cô sẽ không phải quay lại đây nữa...
Tạm biệt, Cung Âu.
Tạm biệt, cơn ác mộng.
...
"Thời tiểu thư, cô có muốn trở về nhà ngay bây giờ không??"
"Đi quán tắm hơi Hàn thành."
"Được."
Người lái xe chở cô vào trung tâm thành phố S, bên ngoài cửa sổ dòng xe cộ tập nập hòa cùng với những người đi đường. Thời Tiểu Niệm có cảm giác như mình được sống lại vậy, bị Cung Âu nhốt bên người hắn lâu như vậy, cô đã sớm quên đi thế giới bên ngoài này náo nhiệt biết bao nhiêu.
Trước quán tắm hơi Hàn thành, Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, đi đến trước mui xe.
"Tôi lần trước có để điện thoại di động và túi xách ở đây, bây giờ muốn tới lấy lại"
Lần trước tại quán tắm hơi này, cô còn chưa kịp mặc lại quần áo, túi xách cùng điện thoại hết thảy cũng chưa có lấy đi.
Cũng không biết là có còn hay không, cô chỉ là muốn đến để thử vận may của mình.
"Xin vui lòng đăng ký một số thủ tục.". Tiếp tân hướng về cô nói.
Không tốn nhiều công sức, Thời Tiểu Niệm rất dễ dàng lấy lại túi xách và điện thoại của mình.
Ngẩng cao đầu, cô nhìn thấy máy báo động trên tường.
Nếu giả dụ lần trước khi mà Cung Âu dẫn theo người tới đây gây rối, người báo án là một người dân thường hay là một người giúp việc, thì cô cũng sẽ không...
Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì???
Mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Thời Tiểu Niệm đem balo khoác lên lưng, vừa đi ra ngoài vừa cúi đầu nhìn điện thoại, điện thoại thông báo đã hết pin, cô cần phải pin.
"Thời Tiểu Niệm"
Một thanh âm không mấy vui vẽ bỗng vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản hạn chế sang trọng đang chậm rãi đứng trước mặt cô, cửa sổ bên cạnh mở ra, bên trong có một người đàn ông đang ngồi. Một tay hắn chống lên thành xe, một thân âu phục màu sáng nhìn qua nhất định là có giá trị không hề nhỏ a. Mái tóc nâu được cắt tỉa gọn gàng, bên dưới là một khuôn mặt rất trắng, ngũ quan xuất chúng hơn người, sâu dưới lông máy là đôi mắt phượng dài hẹp đang lãnh đạm mà nhìn cô. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi đúng tiêu chuẩn đôi môi gợi cảm thích hợp nhất khi hôn những năm gần đây.
Cùng Cung Âu so sánh thì tướng mạo hắn chính là anh tuấn không giồng nhau, tướng mạo của hắn gần như rất giống con gái a.
Mộ Ngàn Sơ.
Đầu đường, trước cửa quán tắm hơi, Thời Tiểu Niệm nhỏ bé như vậy
Thời Tiểu Niệm đứng như tượng đá, im lặng không nhúc nhích.
Mộ Ngàn Sơ ngồi trên xe nhìn cô rồi cười lạnh một tiếng:" Không phải là bị bắt cóc sao, sao vậy, không bị giết sao?"
Nghe thanh âm của hắn, Thời Tiểu Niệm có cảm giác như vật đổi sao dời.
Có lẽ nguyên nhân là vì cô đã chết qua một lần không chừng.
"Sao lại không nói gì, sao lại cúi mặt xuống đất vậy?". Mộ Ngàn Sơ cười chế nhạo cô:" Sao ta có thể dạy cho cô, có thể nói rằng cô dựa vào trí thông minh của mình để trốn thoát từ tay kẻ bắt cóc."
Thời Tiểu Niệm yên lặng, chăm chú nhìn hắn, trầm mặc.
Cô biết rõ thời điểm này giải thích đều không có tác dụng gì, dù cô có giải thích thì hắn cũng không tin cô.
Người con trai ấy đã từng tín nhiệm, đã từng ỷ lại cùng lệ thuộc vào cô. Vậy mà hôm nay... Đối với cô chỉ có sự chán ghét, nhìn vào khuôn mặt ấy, cô không còn nhìn thấy hắn của năm đó nữa rồi.
"Nói không nên lời?? Chị dâu?". Mộ Ngàn Sơ nhìn vào khuôn mặt cô, trên mặt càng lộ thêm sự mỉa mai.
Chị dâu...
Hắn gọi nàng là chị dâu.
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn.
Cô cho rằng chết qua một lần chắc là sẽ không đau lòng nữa, nhưng cô đã lầm, cô lại bị từng lời từng chữ của hắn làm đau đến toàn tâm, nhưng dù cho như thế nào, trên mặt của cô một chút cũng nhìn không ra.
"Lái xe."
Sau khi hắn vạch trần bộ mặt đạo đức giả, Mộ Nghìn Sơ không nói thêm cái gì, chỉ hướng về tài xế mà nói.
Chiếc xe sang trọng chậm rãi rời đi, Mộ Ngàn Sơ đang định kéo cửa xe lên chợt nghe âm thanh khàn khàn của Thời Tiểu Niệm truyền tới:" Ngươi thật sự chán ghét ta đến vậy sao?"
Mộ Nghìn Sơ ngồi trong xe thân thể thực chấn động, không biết là do thanh âm của cô hay là vì lời nói của cô.
Hắn quay gương mặt tuấn mĩ mà mưu mô về phía cô, cười lạnh một tiếng:" Đối với một người phụ nữ cả ngày chỉ muốn dây dưa với em rể mình, nếu cô là tôi thì cô sẽ có loại tâm trạng nào, chào đón?".
Kể từ khi hoàn thành phẫu thuật sáu năm trước và quyết định quan hệ qua lại, Thời Tiểu Niệm liền không ngừng quấy rầy hắn, luôn ép buộc hắn nhớ lại quá khứ, không phân biệt bất kỳ nơi nào, trường hợp nào. Cho dù cô không ở đây cũng sẽ gọi điện, thậm chí là còn dùng cả phương thức viết thư... Một người phụ nữ như vậy làm sao không cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét?
Nếu như không phải Thời Địch đã dặn dò, hắn đã sớm sai người đi giải quyết cô rồi.
Thời Tiểu Niệm không dám nhìn vào đôi mắt tràn đầy hận ý kia, điều đó đã khiến cho cô nghĩ, cho dù đôi mắt này đã từng nhìn không thấy, nhưng đối với cô trước kia chỉ có toàn là ôn nhu, là toàn tâm toàn ý ỷ lại a.
"Ngươi yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa."
Cô hơi cúi đầu xuống, thanh âm rất nhẹ nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
"Cô cho rằng tôi sẽ tin cô??". Cô đã dây dưa với hắn mấy năm rồi...
"Trước kia, tôi vì chuẩn bị chờ cậu với tiểu Địch kết hôn nên mới buông tay." Thời Tiểu Niệm nhỏ nhẹ nói tiếp:" Hiện tại tôi đã sớm buông tay."
Kỳ thật những năm này, cô đã bị Mộ Ngàn Sơ năm lần bảy lượt bị làm cho nhục nhã, mỗi lần đều tự nói với mình buông tha, thậm chí khi cô ở bên Cung Âu vẫn lắng nghe tin tức, chứng kiến Mộ Nghìn Sơ đánh nhau tại cửa quán rượu, cô chạy tới bên cạnh hắn.
Cô tự nói với lòng mình là vì sợ cô đơn lạnh lẽo nên mới thân thiết, nhưng thực ra, cô chỉ là quá ghen ghét, ghen ghét đến phát điên...
Ghen ghét không có điểm dừng.
Cô biết rõ rằng căn bản cô không có biện pháp ép mình buông tay, nhưng lần này, cô thực sự buông xuống.
Có lẽ cô nên cảm kích Cung Âu, là hắn giúp cho cô hiểu rõ.
Tại Cung gia, Mộ Nghìn Sơ nói trong điện thoại thay cô thu dọn người chết, cô cuối cùng cũng được minh oan, Mộ Nghìn Sơ không có khả năng trở về nữa rồi.
Bây giờ Mộ Ngàn Sơ đối với cô mà nói... Chỉ là em rể mà thôi.
Cô đối với hắn bây giờ đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Nghe vậy, Mộ Nghìn Sơ nói:" Cái kia ta có phải hay không nên cảm ơn chị dâu??"
Giọng nói của hắn lạnh tới mức khiến cho cô không bao giờ quên.
Nhất định phải làm tổn thương cô như vậy sao??"
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngày càng chua xót, rất lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông đang ngồi trong xe, từng chữ từng chữ dùng hết khí lực nói ra:" Mộ Ngàn Sơ, mấy năm nay em thực sự đã rất cố gắng, nếu có một ngày... Anh nhớ ra rồi thì xin đừng trách em không tuân thủ giao ước của chúng ta."
Lúc này, nàng thực sự đã buông tay.
"Coi như là ta nhớ lại. người ta yêu vẫn là tiểu Địch."
Mộ Nghìn Sơ ngay lập tức nói ra.
"Phải vậy không?"
Thật đúng là quá tuyệt tình.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng:" Ta biết rồi, vậy ta đi trước."
Cô không muốn ở lại đây thêm bất cứ một giây phút nào nữa, cô không chút do dự, xoay người, đi lên phía trước từng bước từng bước, một trận gió mạnh thổi xuyên qua các cảnh tượng náo nhiệt trên phố, làn váy cô bị thổi bay lên, làn tóc dài bị thổi làm cho rối tung khiến cô có thêm vài tia chật vật. "..."
Mộ Ngàn Sơ ngồi trong xe, từ đằng sau nhìn theo bóng lưng Thời Tiểu Niệm.
Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn dứt khoát mà dời đi, ngày trước mỗi lần, không llàm phiền đến hắn thì hắn sẽ không đuổi đi.
Thực tốt lần này là thực sự.
Mộ Ngàn Sơ thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh, bỗng nhiên, hắn đưa tay giật phăng cà - vạt xuống, trong lòng có chút phiền muộn, trước mắt hiện ra bộ dáng vừa rồi của cô.
" Mộ Ngàn Sơ, mấy năm nay em thực sự đã rất cố gắng, nếu có một ngày... Anh nhớ ra rồi thì xin đừng trách em không tuân thủ giao ước của chúng ta."
Lời nói của cô lúc nãy rõ ràng cho thấy cô thông qua hắn nhớ đến một người đàn ông khác.
Nhìn lại hắn trước kia, tại sao lại khác xa giống như...
Khác nhau sao???
Như vậy là tốt nhất.
Mộ Ngàn Sơ trực tiếp ném cà - vạt xuống một bên chỗ ngồi, lái xe từ kính chiếu hậu nhìn thấy một màn này, dè dặt mà hỏi thăm:" Thiếu gia, tâm trạng người không tốt sao??"
"Không có, lái xe, đi đến biệt thự."
Mộ Ngàn Sơ nói ra, hắn là Mộ gia thiếu gia, luôn giữ lễ giáo nghiêm chỉnh, cho dù là đối với lái xe cũng luôn giữ lễ nghĩa ôn hòa, chỉ có đối với Lục Thời Niệm, hắn bao giờ cũng tức giận.
Cô quấy rầy hắn, khiến cho hắn tức giận.
Cô đột nhiên không còn quấy rầy hắn, hắn cũng không hiểu sao lại tức giận.
Mộ Ngàn Sơ, ngươi đúng là một người đàn ông đáng bị coi thường.
Mộ Ngàn Sơ duỗi tay nâng trán, hít thở thật sâu, nâng tầm mắt nhìn về phía trước, bên ngoài cửa kính vẫn như cũ chỉ nhìn thấy bóng lưng Thời Tiểu Niệm ngày càng xa...
Điện thoại rung lên, Mộ Ngàn Sơ nhận điện thoại, thanh âm mềm mại động lòng người của Thời Địch truyền đến, mang theo vài tia oán trách:"Không phải nói đưa em đi quán ăn Pháp sao, sao anh bây giờ vẫn chưa tới? Đã muộn 10 phút rồi a!!"
So vời Thời Tiểu Niệm thực khác nhau, Thời Địch giống như giọng em bé, trời sinh kiều mị.
Không có người đàn ông nào không thích như vậy cả.
Nghe được giọng nói của vị hôn thê, Mộ Ngàn Sơ có chút nặng nề mềm lòng xuống:" Bảo bối, anh lập tức đến đây, chờ anh thêm một chút nữa."
"Không, em không thể tha thứ cho anh được."
"Lần trước có phải em nhìn trúng bộ khuyên tai ngọc bích của Pháp phải không?" Mộ Ngàn Sơ ôn nhu nói.
"Anh đem khuyên tai mua lại rồi sao??" Thời Địch vui mừng, bộ khuyên tai kia giá trị lên tới bảy trăm vạn.
"Không phải chỉ có khuyên tai, mà là trọn vẹn cả bộ trang sức. Bây giờ có thể tha thứ cho việc anh tới muộn chưa?"
"Trọn vẹn? Em biết anh đối với em là tốt nhất, vậy em chờ anh."
Thời Địch ngọt ngào mà cúp điện thoại, cũng không còn chút phiền muộn.
Mộ Ngàn Sơ để điện thoại di động xuống, mở hộp trang sức ra, những đồ trang sức xa sỉ màu sắc rực rỡ, hắn luôn không thích những đồ trang sức khoa trương nhưng Thời Địch lại rất thích.
Như vậy là đủ rồi.
Hắn thích dỗ dành cho Thời Địch vui vẻ, những năm Thời Tiểu Niệm không ngừng dây dưa, làm cho hắn thương tâm vài lần đã muốn buông bỏ tình cảm của bọn hắn, điều này khiến cho hắn càng thêm yêu Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm không biết mình làm sao về được đến nhà, mỗi bước đi đều yếu ớt, bên tai chỉ toàn là giọng nói của Mộ Ngàn Sơ ~~~
"Tiểu Niệm, mặc dù là giải phẫu để hồi phục thị lực, nhưng nó cũng sẽ bị đụng chạm tới não bộ, em cũng đã từng nghe qua những tiểu thuyết như vậy, vạn nhất nếu anh bị mất trí nhớ thì phải làm sao??"
"Nếu anh bị mất trí nhớ, em nhất định phải khiến cho anh nhớ lại,anh quên ai cũng sẽ không bao giờ quên em."
"Tôi muốn cùng Thời Địch đính hôn."
"Thời Tiểu Niệm, cô đừng dây dưa với tôi nữa được không vậy, cô coi trọng tôi ở điểm nào, khuôn mặt này hay sao? Vậy tôi hủy khuôn mặt này cho cô xem."
"Thời Địch thương hại cô là con gái nuôi, nhưng tôi không thương hại cô! Cô thiếu đàn ông sao?? Cô có tin tôi sẽ phái người luân phiên cho cô một lần???"
"Nếu cô thực sự bị bắt cóc rồi...con tin bị giết hại, ta sẽ xem xét coi cô là người thân, thay cô lấy thi thể về."
" Đối với một người phụ nữ cả ngày chỉ muốn dây dưa với em rể mình, nếu cô là tôi thì cô sẽ có loại tâm trạng nào, chào đón?".
Nhớ lại nhũng năm này, cô cũng Mộ Ngàn Sơ dây dưa, quấn lấy, nhớ tới nhũng người thân đối với cô cảm thấy phiền chán, Thời Tiểu Niệm dựa vào cánh cửa nở một nụ cười.