Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 48: Nè

*
"Tiểu Bạch, con..." Mẹ Vệ dừng một chút, ánh mắt ở trên người Ôn Thất Bạch cùng Tô Cảnh Dược do dự nửa ngày mới tiếp tục mở miệng, "Tiểu Bạch, con lại đây một chút."
Ôn Thất Bạch từ trong ngực Tô Cảnh Dược nhảy ra, lắc lắc chân, phát hiện không quá tê, lúc này mới đi theo dì Vệ.


"Tiểu Bạch, người này có quan hệ gì với con?" Mẹ Vệ nghe Vệ Khanh nói qua mấy lần chuyện của Lư Triệt, cũng biết Ôn Thất Bạch không nói cho bọn họ biết là có ý tốt, thế nhưng, hai người đàn ông làm sao có thể ôm nhau?


Ôn Thất Bạch cũng biết động tác vừa rồi có chút không ổn, tuy nói cậu và Tô Cảnh Dược hai người đã quen, nhưng ở bên ngoài bị mẹ Vệ nhìn thấy, vẫn là muốn giải thích một chút, "Dì Vệ, đó là bạn của con, vừa rồi con bị tê chân không thể đi lại. "


Mẹ Vệ thở phào nhẹ nhõm, "Không có việc gì là tốt rồi, một mình con ở loại địa phương này phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên tin tưởng người khác lung tung."


Ôn Thất Bạch nhất nhất đáp ứng, mẹ Vệ đối xử với cậu giống như đối đãi với người nhà mình vậy, Ôn Thất Bạch cho tới bây giờ cũng sẽ không phản bác quá nhiều lời của mẹ Vệ.
Dù sao cũng là vì tốt cho cậu.


Tô Cảnh Dược cũng không nói gì, sau khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, toàn bộ thang máy chỉ còn lại hai người anh và Ôn Thất Bạch.
Dưới ánh đèn, Ôn Thất Bạch xoa xoa tóc mình, nghiêng mắt nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, lại như không có việc gì bỏ qua.


"Dì Vệ đôi khi nói chuyện có chút thẳng thắn, anh đừng để bụng."
Ôn Thất Bạch không đâu vào đâu giải thích một câu.


Tô Cảnh Dược sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại Ôn Thất Bạch đang cùng anh giải thích, không khỏi cong mắt nở nụ cười, Ôn Thất Bạch luôn tùy tâm sở dục, chịu giải thích đã xem như tiến bộ lớn.


"Chỉ giải thích làm sao đủ." Cửa thang máy "Đinh" một tiếng, mở ra, Tô Cảnh Dược khom lưng ôm Ôn Thất Bạch lên, ở trong ngực ước lượng, cảm thán nói, "Lại nặng."
Sắc mặt Ôn Thất Bạch dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đen xuống, mập mạp chính là ác mộng vĩnh viễn trong lòng cậu.


"Còn lạnh không?" Tô Cảnh Dược đúng lúc chuyển đề tài, phòng ngừa lại xù lông.
Ôn Thất Bạch nằm úp sấp trong lòng anh co lại thành một cục, cằm trắng nõn đặt trên vai anh, cũng không lên tiếng, cứ như vậy nhắm mắt lại, không bao lâu sau hô hấp đã đều đều.


Tô Cảnh Dược thật cẩn thận đặt Ôn Thất Bạch vào trong xe, thắt dây an toàn, lúc này mới cong con người hôn mi tâm của cậu.
Làn da dính vào môi nóng bỏng dọa người, Tô Cảnh Dược hơi nhíu mày, đưa tay sờ trán Ôn Thất Bạch, "Chậc" một tiếng, quả nhiên là phát sốt.


Bàn tay Tô Cảnh Dược hơi lạnh, Ôn Thất Bạch cọ cọ trong lòng bàn tay anh, hoàn toàn không có ý muốn tỉnh lại.
Nóng thành như vậy còn có thể ngủ phỏng chừng cũng chỉ có một mình Ôn Thất Bạch.
*


Ôn Thất Bạch tỉnh lại, liền cảm thấy không thích hợp, giường quá nhỏ, căn bản không đủ để hai người cậu và Tô Cảnh Dược chen chúc, cả người cậu đều nằm sấp trên người Tô Cảnh Dược, thắt lưng còn bị ôm lấy.
Hai người ở trên giường đơn nho nhỏ gần như dính chặt vào nhau.


Ôn Thất Bạch vừa động, Tô Cảnh Dược liền tỉnh lại, ánh mắt mông lung mở ra một khe hở, đưa tay chạm vào trán cậu, thử nhiệt độ, "Xem ra là hạ sốt rồi."


Ôn Thất Bạch bị hoảng sợ, phản xạ có điều kiện từ trên người Tô Cảnh Dược đi xuống, thân thể sốt cao lại mềm nhũn vô lực, không chịu thua kém mà nằm sấp trở về.
"Đêm qua lúc bò lên giường của tôi sao lại không biết thẹn thùng?" Hai tay Tô Cảnh Dược xuyên qua nash cậu, ôm cậu lên trên, đặt ở ngực.


Ôn Thất Bạch quay đầu đi xem giường bệnh bên cạnh, trong phòng bệnh này có hai cái giường, một cái chính là giường đơn Tô Cảnh Dược hiện đang ngủ, cái còn lại chính là giường bệnh, không biết so với cái giường này của Tô Cảnh Dược tốt hơn bao nhiêu lần.


Cậu làm sao có thể buông tha giường lớn chạy đến cái giường nhỏ chen chúc với Tô Cảnh Dược?


"Nóng chết rồi, tránh xa tôi một chút." Cứ như vậy nằm sấp trong chốc lát, Ôn Thất Bạch ghét bỏ đẩy Tô Cảnh Dược, chỗ đã nhỏ, Tô Cảnh Dược còn giống như túi nước nóng, dán trong chốc lát, Ôn Thất Bạch cũng nóng khó chịu.


"Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói, ủ thêm một chút." Tô Cảnh Dược quấn chăn kín mít, không cho Ôn Thất Bạch đi ra ngoài.
Hai người ở trong chăn náo loạn trong chốc lát, Tô Cảnh Dược không có chuyện gì, Ôn Thất Bạch cũng đã mệt đến thở dốc.


Lúc Ninh Phàm đi vào nhìn thấy một hình ảnh như vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, một tay ngăn cản mẹ Vệ chuẩn bị vào cửa phía sau, tay kia liền đóng cửa phòng bệnh vừa mới mở một khe cửa.


"Dì Vệ, dì Vệ, nếu không hai chúng ta đi xem Vệ Khanh trước đi, lát nữa lại đến thăm Thất Bạch." Ninh Phàm ngàn cân treo sợi tóc ngăn trở mẹ Vệ, vuốt ngực mình, thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo.


Lúc Tần Tri Thư bị các y tá và em gái vây quanh đi tới, trên mặt đều muốn nở nụ cười, sau khi nhìn thấy Ninh Phàm liền hướng về phía Ninh Phàm chào hỏi.
"Tôi đi xem Cảnh Dược đắc thủ chưa, nếu cậu ta không có cơ hội thì tôi sẽ nhận."
Sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.


Mẹ Vệ cũng cảnh giác, cũng không nhìn Vệ Khanh nữa, quay đầu lại đi phòng bệnh của Ôn Thất Bạch.
Ninh Phàm muốn ngăn cản nữa đã không còn cơ hội.
Mẹ Vệ đã xông vào phòng bệnh.


Ninh Phàm đối với không trung bái lạy, anh họ, thật không phải là lỗi của em, oan có đầu nợ có chủ, đều là Tần Tri Thư làm.
Ôn Thất Bạch lúc này cùng Tô Cảnh Dược duy trì tư thế xấu hổ lăn thành một cục, bị mẹ Vệ bắt lấy, tay cậu còn đặt trên ngực Tô Cảnh Dược.


Chuyện ngày hôm qua còn chưa nói rõ ràng, hôm nay lại bị bắt, quả thật là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Ôn Thất Bạch nhanh chóng thu hồi móng vuốt của mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Dì Vệ."


Tô Cảnh Dược sửa sang lại cổ áo của mình một chút, kéo quần áo Ôn Thất Bạch lên, trên mặt cũng như không có việc gì, đi theo Ôn Thất Bạch hô một tiếng "Dì Vệ".
Ninh Phàm nằm sấp trên cửa phòng bệnh yên lặng làm tấm nền.


"Tôi đi mua chút đồ ăn cho cậu." Tô Cảnh Dược xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, cúi đầu hôn lên cậu anh một cái, "Cậu ở lại chỗ này."
Ôn Thất Bạch trừng mắt nhìn anh một cái, vốn là nói không rõ, lần này càng không thể nói rõ.


Lúc Tô Cảnh Dược đi còn không quên kéo Ninh Phàm và Tần Tri Thư ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.
"Dì Vệ." Ôn Thất Bạch ngồi ở bên giường, cười ha ha nhìn mẹ Vệ.
Mẹ Vệ kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Ôn Thất Bạch trong chốc lát, bà nhìn Ôn Thất Bạch lớn lên từ nhỏ, coi cậu như con ruột.


Năm đó lúc Ôn Uyển bệnh, Ôn Uyển không nói, Ôn Thất Bạch cũng từ đầu đến cuối cũng không nói qua một lần, thẳng đến khi tổ chức tang lễ bà mới biết được tin Tức Ôn Uyển đã sớm bệnh nặng nửa năm trước.
Từ lúc đó trở đi, bà muốn đón Ôn Thất Bạch tới cùng bọn họ ở chung,


nhưng đứa nhỏ này rất quật cường, từ đầu đến cuối đều canh giữ ngôi nhà kia, như thế nào cũng không chịu đi.
Lúc này lại mở miệng hỏi hai người có quan hệ gì cũng không có kết
quả, mẹ Vệ thở dài, bà thật sự là già rồi, cũng không biết bọn nhỏ bây giờ nghĩ như thế nào.


"Tiểu Bạch, chính con có tính toán của mình, dì không can thiệp nhiều." Mẹ Vệ thở dài, thế nhưng cũng không còn lời nào để nói.


Bởi vì từ nhỏ nhìn Ôn Thất Bạch lớn lên, cho nên mới không còn lời nào để nói, bà rất hiểu đứa nhỏ này, quật cường giống như một con trâu, một khi quyết định sự tình sẽ rất khó thay đổi, một khi xác định chính xác người nào, cũng sẽ không thay đổi.
*


Tần Tri Thư đi trên đường châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói vào không khí, lúc này mới quay đầu nhìn Tô Cảnh Dược.


"Cậu làm gì, đã nói xong chuyện hôm nay muốn bàn chuyện hợp đồng, cậu cứ như vậy không lên tiếng cho tôi leo câi, nếu không phải tôi và tiểu mỹ nữ Trương Nghiêu quan hệ tốt, cũng không biết cậu ở đâu."


So với Tần Tri Thư mà nói, Ninh Phàm rất thấp thỏm, đi theo phía sau Tô Cảnh Dược âm thầm tự hỏi phải chạy đi đâu.


"Lăn lộn lâu như vậy mới mới, trình độ của cậu cũng quá phế, tôi nói cho cậu biết, tôi dạy cậu một chiêu, một đêm liền đem cậu ta thu thập phục tùng." Tần Tri Thư ôm lấy bả vai Tô Cảnh Dược, thần bí mở miệng.
Ninh Phàm ở bên cạnh nghe một câu, liền cảm giác trong lòng có một


vạn chữ "con mẹ nó" chạy qua, đây đều là chủ ý gì vậy, quả thực không biết xấu hổ đến cực điểm.


"Công ty chúng ta gần đây đã có một trưởng phòng mới, lạnh lùng muốn chết, tôi sẽ chuẩn bị dùng chiêu này đối phó với anh ta." Tần Tri Thư tiếp tục mở miệng, "Tôi nói cho cậu biết, một lần trúng đích."


Cho dù là Tô Cảnh Dược cũng nhịn không được muốn bội phục tinh thần không biết xấu hổ của tên này, nhưng anh còn chưa có mất liêm sỉ như vậy, sẽ không dùng chiêu này của Tần Tri Thư.
"Anh họ, cái kia, anh không sợ sao?" Ninh Phàm ở phía sau yếu đuối chen vào một câu.


Quan hệ còn chưa xác định, nếu Ôn Thất Bạch bởi vì chuyện lần này xa cách, sẽ mất nhiều hơn.
Tô Cảnh Dược lúc này mới dừng bước, nhận lấy điếu thuốc Tần Tri Thư đưa tới.


Tần Tri Thư lên tiếng, lúc này mới tiếp tục mở miệng, "Cảnh Dược, hạng mục lần này cậu nhất định không cần lừa tôi, tôi chuyển lên chính thức là dựa vào lần này, lão già có thể nhìn chằm chằm vào tôi."


Tần Tri Thư bởi vì không học không nghề mỗi ngày tán gái bị cha mình đưa vào danh sách đen của công ty, thật vất vả mới được coi trọng, hiện tại cần gấp làm hạng mục để gia tăng cho mình một chút uy tín.


Sương khói lượn lờ, Tô Cảnh Dược đã rất lâu không hút thuốc, từ lúc nuôi con mèo kia, những thứ như thuốc lá và rượu anh rất ít khi chạm vào.
Lúc trở lại phòng bệnh, Ôn Thất Bạch đang khoanh chân ngồi trên giường bệnh nhấc tay lên, thập phần phối hợp bảo y tá truyền nước biển.


Thấy Tô Cảnh Dược vào, Ôn Thất Bạch cong con ngươi cười cười với anh.
Lúc y tá đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại, Ôn Thất Bạch ngửi thấy một mùi khói.
"Anh hút thuốc?"
Tô Cảnh Dược cong mắt "Ừ" một tiếng, hồi lâu mới mở miệng hỏi, "Dì Vệ và cậu nói cái gì vậy? -


Không nói dì Vệ, Ôn Thất Bạch cũng đã quên chuyện hỗn đản Tô Cảnh Dược làm vào buổi sáng, quả nhiên là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, đâm sọt bỏ chạy, để lại một mình cậu thu thập.
Nói đồng cam khổ cộng đâu? Quả nhiên là tên đàn ông khốn nạn!


Ôn Thất Bạch còn chưa bắt đầu há miệng chỉ trích Tô Cảnh Dược, trên môi đột nhiên bị dán lên một thứ mềm mại nóng bỏng, mặt Tô Cảnh Dược ở trước mắt nhanh chóng phóng đại.
Đôi mắt đen kia chuyên chú, nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch, một giây cũng không muốn rời đi.


Ôn Thất Bạch rũ mắt xuống liền đụng vào trong đôi mắt đen kia, ánh mắt kia quá chuyên chú, một khi rơi vào sẽ không thoát ra được.


"Ôn Thất Bạch, hai người chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì?" Tô Cảnh Dược hôn nhẹ nhàng, chỉ là đôi môi kề sát vào nhau, lại nhanh chóng rời đi, nếu không phải trên môi còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, Ôn Thất Bạch thậm chí cảm thấy vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
*