Tổng Tài Muốn Đè Tôi

Chương 18: Tôi sẽ cho em nghỉ việc một đoạn thời gian

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

A, cứu tinh tới.

Thần sắc của Tiêu Hạ tức khắc đã không vui, đáy mắt sâu thẫm đè ép vài tia không kiên nhẫn, “Kêu hắn chờ một chút, ta lập tức ra ngoài!”

Bí thư đứng ngoài cửa thở ra một hơi, quả nhiên tổng tài lại nổi bão, Sở chủ quản này cũng thật là thảm.

Tiêu Hạ ôm Sở Y Lam thao gần trăm cái mới không cam lòng rút côn thịt uy phong lẫm lẫm ra, bắn lên chân cô. Cô như được đại xá, tùy hắn cầm khăn giấy chà lau giữa háng mình, hắn cũng giúp cô mặc quần áo như cũ.

Tình cảm mãnh liệt đã trôi đi nhưng sắc mặt của Tiêu Hạ cũng không chút lạnh nhạt nào, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo nhu tình nhàn nhạt ngoài dự đoán, hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, “Giữa trưa nhớ chờ tôi ăn cơm.”

Sau khi đi ra khỏi văn phòng, trở lại văn phòng của mình, cô vẫn còn mệt đến nằm bò trên ghế.

Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, Tiêu Hạ lái xe tìm quán ăn. Hôm nay hắn chọn một gian phòng bí ẩn, hoàn cảnh thoải mái, trên bàn sứ hình vuông có cái lọ Thanh Hoa cắm vài cành hoa màu lam, bầu không khí thanh đạm.

Tùy tiện gọi vài món đồ ăn, ngay lúc Sở Y Lam đang đói sắp ngất chuẩn bị cầm lấy chiếc đũa ăn uống thỏa thích thì tổng tài đại nhân vẫn luôn trầm mặc nãy giờ lại cầm lấy tay nhỏ của cô, cô nhíu mày cắn môi, dưới ánh mắt không dung phản bác của hắn mà ngoan ngoãn dịch chuyển vị trí, ngồi lên đùi hắn.

“Ta đói~” Cô nũng nịu nắm chặt áo khoác tây trang của hắn, mà một bàn tay to đã đi trước mộ bước vén váy nàng lên, cởi cái quần lót mong manh ra, cô cũng biết mình trốn không thoát nên bẹp bẹp miệng, trượt khóa kéo quần tây xuống, phóng xuất dục vọng của hắn ra, ngồi lên.

“Trướng quá…” Chưa có màng dạo đầu mà đã tiến vào thì dù sao cũng có chút không khoẻ, Tiêu Hạ nâng cái eo, thọt vào vài lần, mật huyệt mới chảy mật nước ra, ẩm ướt nóng bỏng.

Cái tên Tiêu Hạ này chính là một tên mặt người dạ thú, ăn sắc mà no.

“Ăn đi.”

Ăn xong một bữa cơm mà cô đã cao trào hai lần, tinh lực của Tiêu Hạ tràn đầy vẫn luôn kích thích trong cơ thể cô, có khi còn đụng vào miệng tử cung, nấm đầu mạo hiểm lần từng chút từng chút, thong thả xâm nhập vào tiểu tử cung. Hắn đang động tình đến lợi hại, dục vọng ngập đầu, giống như đóng cọc mà chạy nước rút trong mật huyệt, dùng sức của chín trâu hai hổ đâm mạnh, ngón tay chọc phá âm đế sung huyết đang nhô lên, côn thịt chống đối mị thịt phấn nộn.

Gian nan mới ăn cơm no, bụng nhỏ thảm hại phồng lên như một cái bao to. Cô vừa tức vừa gấp, ngón tay mềm mại không xương nhéo nam nhân phía sau một phen, oán trách nói, “Anh bắn vào bên trong để làm gì a?”

Tiêu Hạ cười khẽ, “Bụng nhỏ của em không phải là dùng để chứa đồ vật của tôi sao?”

Bệnh tâm thần, đồ biến thái. Cô làm ầm ĩ đứng lên từ trên người hắn, vừa mới đứng thẳng huyệt khẩu liền trào ra một tràn chất lỏng màu trắng, cô xấu hổ và giận dữ, Tiêu Hạ ôm cô đặt lên trên đùi, lấy khăn giấy từ túi áo tây trang ra, nhẹ nhàng chà lau, cực kì ôn nhu, “Dựa vào tôi ngủ một lát đi, tôi ăn một chút cơm đã.”

Đây mới là chủ nghĩa đại nam tử a, hắn còn chưa hỏi cô có muốn nghỉ ngơi hay không nữa. Nhưng mà xác thật cô cũng mệt mỏi, sau khi ăn xong vốn đã mệt rã rời, đơn giản dựa vào đầu vai hắn mà nghỉ ngơi.

Buổi chiều phải vội vàng làm công việc, Sở Y Lam tranh thủ thời gian đi ra ngoài mua một ly cà phê, đang lén lút từ bãi đỗ xe chuẩn bị lên lầu lại bất hạnh mà nhìn thấy Tiêu Hạ.

Cô cho rằng hắn tới đây tìm mình nhưng lại không nghĩ tới hắn lại đi lên một cái xe màu đỏ, trên ghế điều khiển là một cô gái trang điểm diễm lệ, hai người chuyện trò vui vẻ, tươi cười làm cô xem đến chói mắt.

Uống xong một ngụm cà phê, cô đem cái ly ném vào thùng rác, quả nhiên nam nhân có tiền đều không dựa vào được. Không danh không phận đi theo Tiêu Hạ như vậy làm cô cảm thấy ủy khuất vô cùng.

Lúc tan tầm, cô cũng không chờ Tiêu Hạ mà tự mình ngồi tàu điện ngầm trở về.

Vừa khéo lúc trên xe gặp lại học trưởng thời đại học Nguyễn Nguyên, hai người ngồi ôn chuyện, hẹn nếu buổi tối không có việc gì thì cùng đi ra ngoài chơi. Vừa đúng lúc trong lòng Sở Y Lam đang hoảng loạn cũng đáp ứng hắn.

Nguyễn Nguyên là một giám đốc công ty khoa học kỹ thuật, người hắn tiếp xúc đều là người giới thương nghiệp, cô vốn cho rằng hắn sẽ dẫn mình vào quán bar ôn chuyện lại không nghĩ tới hắn lại hẹn trong một nhà ăn khách sạn còn kêu cô bồi đối tác của hắn.

“Học trưởng, chuyện này... Có phải có chút không thích hợp hay không?” Cô nhéo nhéo góc váy, thần sắc có chút khẩn trương.

“Không có gì, em ngồi chơi là được rồi.” Ngồi chơi thì ngồi chơi. Móc điện thoại di động ra, Tiêu Hạ đã nhắn rất nhiều tin cho cô trên Wechat, tất cả đều có nội dung là hỏi cô đang ở đâu.

Còn không biết xấu hổ hỏi cô đang ở đâu? Cô không trả lời mà ngược lại ngồi lướt Weibo.

Đến lúc Tiêu Hạ một thân tây trang đi đến ngồi vào chỗ đối diện với Nguyễn nguyên, Sở Y Lam mới là giật mình đến thiếu chút nữa đã cắn rớt đầu lưỡi. Một vạn phần vạn lại không nghĩ đến đối tác của Nguyễn Nguyên cư nhiên là Tiêu Hạ!

Thế giới này thật nhỏ bé. Ha hả, cô vùi đầu chơi di động, căn bản không dám nhìn Tiêu Hạ.

Thẳng đến hai bên đều bàn bạc xong, hợp đồng cũng quyết định ký cô mới tìm lý do chuẩn bị rời đi. Tất nhiên Nguyễn Nguyên rất có lòng nhiệt tình muốn đưa cô về nhưng Sở Y Lam lại vội vàng lắc đầu, “Không cần không cần.”

Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Hạ trước sau như một, sắn vào một câu, “Ngày mai Nguyễn tổng tới công ty tôi ký hợp đồng đi, tôi xin phép đi trước một bước.”

Tiêu Hạ mới đi, di động của cô liền vang lên, bên đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Tiêu Hạ lạnh lẽo, “Bên phải đường lớn có rừng phong, tôi chờ em.”

Xong rồi xong rồi.

“Học trưởng, em phải về nhà rồi, trong nhà xảy ra chuyện, lần sau lại liên lạc a.” Nói xong, cô chạy một đường tới rừng phong lớn.

Người dừng xe tại nơi này cực kì ít, mà chiếc Cayenne màu đen của Tiêu Hạ hết sức bắt mắt, cô đi qua, kéo cửa xe ra ngồi xuống, cố gắng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Tổng tài đại nhân!”

“Y Y, tôi sẽ cho em nghỉ việc một đoạn thời gian.”

WTF? Hắn muốn bỏ cô???