Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 54: Để chị dạy em

Hắc Tiêu mặt đỏ ửng chỉ vào một cây cỏ cách đó ba, bốn mét, giọng run rẩy: “Chị, cái đó có thể trị vết rắn cắn, không xa đâu, chị để em đi hái đi.”

“Vậy… Em mau lên đấy.”

Sương Sương thấy cây thuốc đó thực sự cũng khá gần, lúc đó mới từ từ buông tay Hắc Tiêura.

Rời xa sự mềm mại trên cánh tay đó, tâm trạng Hắc Tiêu tự nhiên trống rỗng, cảm giác ấy khiến Hắc Tiêu rất khó chịu, nhưng cậu ấy lại không biết tại sao mình lại có cảm giác lạ lùng như thế.

Cúi đầu hái cây thuốc đó về, bỏ vào miệng nghiền nhỏ ra, sau đó xé một mảnh vải nhỏ từ áo khoác của mình ra, đắp thuốc lên vết thương của Lâm Sương Sương, đã băng bó xong vết thương.

Cuối cùng, Hắc Tiêu lại đem quần áo mà lúc trước Lâm Sương Sương vứt bên bờ song nhặt về, đưa cho Sương Sương, đầu ngảnh sang một bên, nói: “Quần áo của chị… Mặc vào đi.”

Lâm Sương Sương giơ tay ra đón lấy, đang định mặc vào thì giây phút cô ấy ngẩng đầu lên, cô thấy Hắc Tiêu tuy có hơi đen sạm, thế nhưng khuôn mặt lại vô cùng anh tuấn, trong lòng Sương Sương run lên, trong đầu chợt thoáng hiện ra cảnh tượng Triệu Dân Thường lạnh nhạt với cô ấy, ôm ấp Lưu Từ Nhi trong lòng, còn cả hơi thở gấp gáp của bọn họ, tiếng bọn họ “mây mưa”trong phòng nữa.

Giây phút đó, trong đầu Lâm Sương Sương bỗng lóe lên một ý nghĩ thật đáng sợ.

Dựa vào đâu mà chỉ có mình Triệu Dân Thường có thể đi khắp nơi tìm phụ nữ để chơi bời chăng hoa, còn Lâm Sương Sương chỉ có thể ở một bên uốn gói khom lưng, ngoan ngoãn chờ đợi sự yêu mến, sủng ái ngẫu hứng của Triệu Dân Thường, nếu anh ta-Triệu Dân Thường là hoàng đế, vậy Lâm Sương Sương cũng sẽ không phải là nô lệ, anh ta thực sự nghĩ cả đời này Lâm Sương Sương không có anh ta thì không sống nổi sao?

Lâm Sương Sương vứt quần áo đang cầm trong tay sang một bên, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên nhìn Hắc Tiêu đang đứng cách cô ấy ba mét, dùng giọng điệu dịu dàng êm ái nói với cậu ấy: “Hắc Tiêu, cậu đứng dịch lại đây chút.”

“Chị, có chuyện gì chị cứ nói.”

Hắc Tiêu vẫn đang quay lưng về phía Lâm Sương Sương, nhưng vẫn bước lùi hai bước về phía Lâm Sương Sương.

Lâm Sương Sương giơ tay ra nắm lấy tay phải của Hắc Tiêu, “Em quay người lại nhìn chị đi.”

Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của Hắc Tiêu, giờ lại lần nữa đập thình thịch, theo bản năng nghe theo lời của Lâm Sương Sương, quay người lại, ngơ ngác nhìn Lâm Sương Sương.

“Chị đẹp không?”

“Đẹp!”

Hắc Tiêu chẳng cần suy nghĩ cứ thế gật đầu như gà mổ thóc vậy.

“Em có thích chị không?”

Lâm Sương Sương kéo tay Hắc Tiêu đặt lên gò má mình xoa nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói quyến rũ nhu mì.

“Thích! Rất thích!”

Hắc Tiêu không ngần ngại nói ra tiếng lòng mình, vừa nói khỏi miệng, cậu ấy liền bị chính sự gan dạ của mình làm cho hoảng sợ, cắn chặt môi, cúi rạp đầu xuống, cứ như đứa trẻ vừa làm sai điều gì vậy.

Lâm Sương Sương cười nhẹ, tuổi trẻ đúng thật là đơn thuần, nhưng âm thanh trong lòng cô ấy đang điên cuồng kêu gào đòi đáp lại khiến cô không kìm lại được mà tiếp tục mê hoặc: “Vậy em có muốn chị không?”

“Muốn… Rất muốn!”

Hắc Tiêu lại lần nữa gật đầu, nhưng lại lập tức chau mày, nói: “Muốn… Muốn gì cơ?”

Thế mà cậu ấy lại không hiểu ý Lâm Sương Sương hỏi cậu ấy muốn không là muốn cái gì.

Cũng không thể trách cậu ấy được, cậu ấy từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, trong nhà chỉ có người bà bị mù, làm sao bà có thể dạy cậu ấy những chuyện giữa nam nữ như thế này được.

Lâm Sương Sương bị dáng vẻ ngơ ngác của cậu ấy chọc cho cười phì cả lên, từ từ thò tay về phía bộ phận sinh dục của Hắc Tiêu, một tay nắm lấy, trợn mắt quở trách: “Đồ ngốc, chính là…cái này.”

Nhưng vừa nắm lấy vật đó vào tay, trong lòng Lâm Sương Sương không kìm được thầm “a”lên một tiếng, cục cưng, to quá đi, đúng là to đến khác thường.

Trong vô thức, cô ấy lại đem Hắc Tiêu và Triệu Dân Thường so sánh với nhau, tuy Triệu Dân Thường cũng dũng mãnh, nhưng so với Hắc Tiêu chỉ sợ không phải chỉ bé hơn hai, ba vòng đâu.

“A… Chị…”

Hắc Tiêu bị Sương Sương nắm đến toàn thân run lên, máu trong người đều sục sôi lên ngay vào giây phút ấy rồi.

Sương Sương biết Hắc Tiêu vẫn chưa từng trải qua chuyện đời, còn nhiều thứ vẫn chưa hiểu, thế là cô ấy chủ động nắm lấy tay Hắc Tiêu, từ từ sờ từ mặt xuống, cuối cùng ấn lên bờ ngực mềm mại căng tràn của cô, bàn tay đang nắm lấy cái đó của Hắc Tiêu của cô cũng bắt đầu di chuyển lên xuống.

Cái đó của Hắc Tiêu đột nhiên bị Sương Sương trêu ghẹo cũng phản ứng dữ dội, bàn tay đang ấn lên ngực Sương Sương cũng bắt đầu chà xát theo bản năng của người đàn ông.

“Có muốn hôn lên không?”

Lâm Sương Sương một tay kéo áo ngực bên trái xuống, ngực trái căng tràn “nhảy”vọt ra, để lộ hoàn toàn trước mắt Hắc Tiêu, “nụ hoa”hồng hào hơi vểnh lên run lên trong màn đêm, giống như đang mời gọi Hắc Tiêu vậy.

Hắc Tiêu trừng con ngươi lên, nuốt mạnh từng ngụm nước bọt, đột nhiên trong vô thức ngậm chặt vào mồm, bắt đầu mút như trẻ con bú sữa mẹ vậy.

Lâm Sương Sương bị hành động vụng về không thông thạo của cậu ấy làm cho cười khanh khách, vỗ nhẹ vào cái đầu đang rúc trong ngực của cô một phát, quở trách: “Em trai ngốc, làm gì có ai hôn người ta như em chứ, em xem chị là mẹ em à? Nào, để chị dạy em.”

Nói rồi, Lâm Sương Sương cầm một ngón tay của Hắc Tiêu lên cho vào mồm, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm quanh, trêu ghẹo, mút.