“Bố, bố đừng kích động, con tuyệt đối sẽ không để họ bán căn nhà đó đi đâu.” Lâm Phiên Phiên vỗ nhẹ vai ông Lâm, ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ.
Cô đang tìm thời cơ để tính sổ với mẹ con nhà kia, không ngờ rằng bọn họ lại vô tình như vậy, chọc tức ông Lâm thành ra như vậy, nếu lần này cô không mạnh tay thì cô không phải là Lâm Phiên Phiên, nhưng không biết tình cảm ông Lâm dành cho Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương đã nguội lạnh đến mức độ nào, nếu ra tay nặng quá, Lâm Phiên Phiên lại lo lắng ông Lâm sẽ buồn, lúc này, chân mày Lâm Phiên Phiên càng nhíu chặt lại.
Nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên chính là câu nói của ông Lâm: “Đủ rồi, bố thật sự đã chịu đủ rồi, lần này... bố nhất định sẽ ly hôn, bố không muốn sống chung với người phụ nữ Lý Mịch Hương ấy thêm nữa, nhẫn nhịn bà ta gần ba mươi năm rồi, thật sự là quá đủ rồi, nếu tiếp tục nhẫn nhịn thì bố không bị bà ta ép chết cũng bị ép đến phát điên.” Trước đây vì muốn cho Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh có một gia đình trọn vẹn, cho dù Lý Mịch Hương có quá đáng, có đáng sợ đến mức nào thì ông Lâm vẫn luôn nhẫn nhịn, có nhiều lần muốn ly hôn nhưng đều không làm được, nhưng bây giờ, Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh đều đã trưởng thành, Lâm Phiên Phiên đã có gia đình của riêng mình, còn Lâm Tinh Tinh... bây giờ vết thương cũng đã lành, bản thân cô cũng tự quyết định được cuộc đời của mình do vậy hoàn toàn không cần người bố này, ông ly hôn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hai người họ, ông đã nhẫn nhịn gần ba mươi năm, lần này trở về từ quỷ môn quan cuối cùng ông cũng nghĩ thông, tuổi ông cũng đã cao, cũng không còn sống được bao lâu, những ngày tháng còn lại cuối cùng trong cuộc đời ông, ông muốn sống cho chính bản thân mình.
“Bố, chuyện này con ủng hộ bố.”
Biết được suy nghĩ của ông Lâm, trong lòng Lâm Phiên Phiên cũng thoải mái hơn, xử lý hai mẹ con nhà kia cũng không còn trở ngại gì nữa, còn về Lâm Tinh Tinh, Lâm Phi Phi cũng không hỏi thêm ý kiến của ông Lâm, lần này, cô muốn giúp ông Lâm “vĩnh biệt rắc rối”, nếu muốn ngăn cản Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương bán căn nhà đó thì cô phải trở về càng nhanh càng tốt, an ủi ông Lâm vài câu, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cùng chú Ngưu trở về thôn Long Giang, còn Táp Táp thì cùng Giang Sa tiếp tục ở lại bệnh viện cùng ông Lâm.
Khi Lâm Phiên Phiên đến, Lâm Tinh Tinh cùng Lý Mịch Hương và bên mua nhà đã thương lượng xong, hai bên đúng lúc chuẩn bị kí hợp đồng.
Lâm Phiên Phiên lạnh lùng bước vào, không nói không rằng mà trực tiếp xé vụn bản hợp đồng, Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương thấy Lâm Phiên Phiên phá hỏng chuyện tốt của họ trong lúc này, nên vừa tức giận vừa chột dạ, nhưng Lý Mịch Hương cậy mình là người lớn, cậy già lên mặt mà muốn mắng mỏ lấn áp Lâm Phiên Phiên, nhưng Lâm Phiên Phiên của hiện tại không hề nhún nhường bà ta một chút nào nữa.
Bên mua nhà thấy tình hình có gì đó không đúng, lại cộng thêm chuyện Sở Tường Hùng kéo anh ta sang một bên giải thích rõ chuyện căn nhà này hai mẹ con Lâm Tinh Tinh không có quyền được bán, cho dù hôm nay anh ta có mua được căn nhà này thì cũng là mua bán trái phép, nếu truy cứu chuyện này thì anh cũng không có lợi lộc gì, suy nghĩ một hồi, bên mua quyết định không muốn tham gia vào chuyện này nữa, liền vội vàng rời đi.
Lý Mịch Hương thấy món lời hậu hĩnh trước mắt lại cứ như vậy biến mất, tức giận chỉ vào Lâm Phiên Phiên, lớn giọng mắng: “Con nhóc chết tiệt, mày dựa vào cái gì mà đến quản chuyện tao bán nhà, mày nên biết mày vốn không phải là người của cái nhà này, một chút của căn nhà này cũng không có phần của mày, cái đồ con hoang không có mẹ như mày mau cút đi cho tao.”
“Đúng vậy, tao mới là con gái ruột của cái nhà này, con gái ruột duy nhất, ngôi nhà này không sớm thì muộn vẫn phải để lại cho tao, còn mày, Lâm Phiên Phiên, đừng mơ sẽ được hưởng chút gì từ cái nhà này.”
Lâm Tinh Tinh cũng vô cùng tức giận, phải biết rằng vừa nãy người mua nhà đã nâng giá căn nhà lên 5 tỷ.
Sở Tường Hùng nghe thấy Lý Mịch Hương mắng chửi Lâm Phiên Phiên, trong lòng đã nổi cơn giận, chân mày nhíu chặt lại, nhưng chưa kịp ra tay, Lâm Phiên Phiên đã ngăn anh lại, khẽ lắc đầu: “Tường Hùng, chuyện hôm nay hãy để em giải quyết.”
Liên quan đến chuyện của hai mẹ con Lâm Tinh Tinh, ngày hôm nay cô muốn một lần giải quyết triệt để.
Nhẹ nhàng lấy ra một bản thỏa thuận từ túi sách, Lâm Phiên Phiên nhìn Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương đang tức giận, khuôn mặt cô không chút biểu cảm nói: “Bản hợp đồng vừa nãy hai người không có tư cách để ký, nhưng bản này thì được. Mười phút, tôi chỉ cho hai người mười phút để đọc nó.”
Lâm Tinh Tinh, Lý Mịch Hương nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, nhận lấy đọc liền lập tức cau mặt.
Đơn thỏa thuận li hôn, không ngờ lại là đơn thỏa thuận li hôn: “Tao không ký, ai nói là tao muốn li hôn, tao không li hôn...”
Lý Mịch Hương tức giận xé vụn đơn thỏa thuận li hôn, bà ta đã ở độ tuổi này rồi, sao có thể li hôn chứ, như vậy không phải là trò cười cho thiên hạ sao, hơn nữa trên đơn thỏa thuận li hôn còn đặc biệt ghi rõ, sau khi li hôn, bà phải lập tức cùng con gái Lâm Tinh Tinh dọn ra khỏi nhà, không được chia một chút tài sản.
Lâm Phiên Phiên đã đoán được phản ứng của Lý Mịch Hương từ trước, nên chỉ lạnh lùng cười, rồi lại lấy ra một bản thỏa thuận li hôn khác từ túi xách, nói: “Chuyện đã đến nước này, cho dù bà có khóc lóc, treo cổ phản đối cũng vô dụng thôi, muốn bà và Lâm Tinh Tinh rời khỏi căn nhà này không chỉ là ý của mình tôi mà hơn hết đó là ý của bố tôi, hai người đã làm gì với bố tôi trong lòng hai người rõ nhất, vậy mà hôm nay chỉ bắt hai người ra đi tay trắng đã là quá nương tay với hai người rồi, tôi chỉ chuẩn bị hai bản, nếu bà còn dám xé bản này nữa thì bà chuẩn bị vào tù mà ký nó đi!” Vết thương lần này của ông Lâm toàn bộ là do Lý Mịch Hương tạo ra, nếu Lâm Phiên Phiên muốn kiện bà ta tội cố ý gây thương tích thì tuyệt đối sẽ khiến Lý Mịch Hương ngồi tù, vậy nên câu nói này của Lâm Phiên Phiên không phải là một lời dạo nạt uy hiếp.