Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 414: Ngày càng thậm tệ

Cũng may không phải Táp Táp xảy ra chuyện, bởi Táp Táp đã sợ ngây ra như phỗng, ánh mặt trợn tròn không phát ra bất kì âm thanh nào, mà hai chân Lôi Lôi lại bị một cái bình hoa sứ cao 2m đổ đè lên, cả người té rạp trên đất, bình hoa này ít thì phải cả 50 kg, Lôi Lôi bị đè mà thét lên đau đớn, ngón tay run rẩy chỉ về phía Táp Táp rồi ngất đi.

Thế nhưng độ cung của động tác này rất nhỏ, bởi vì Lôi Lôi đã không có sức để nâng tay lên, thế như gần như tất cả mọi người đều không chú ý, thế nhưng Lâm Phiên Phiên luôn rất thận trọng đã chú ý tới điều này.

“Lôi Lôi…”

Hứa Thịnh với Hứa Bành gần cùng lúc hét lên sợ hãi rồi chạy vội đến.

“Táp Táp!”

Lâm Phiên Phiên cũng sợ đến khuôn mặt trắng bệch, cô vôi chạy đến ôm Táp Táp đang vô cùng sợ hãi vào lòng, vị trí vừa nãy mà Táp Táp đứng gần như là ngay sát cái bình hoa kia, cô có thể tưởng được khi cái bình hoa ấy đổ sụp xuống thì Táp Táp đã sợ hãi thế nào.

Ngay khi Lâm Phiên Phiên ôm Táp Táp vào lòng thì cô bỗng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thế nhưng bóng lưng ấy chỉ hơi lóe qua, chớp mắt đã lẫn vào trong đám người.

“Oa…”

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé hơn 3 tuổi, vừa được ôm trong vòng tay ấm áp của mẹ thì Táp Táp lập tức khóc thành tiếng.

“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đây, mẹ đây…”

Lâm Phiên Phiên vừa đau lòng vừa tự trách mà khẽ vuốt tóc Táp Táp, rồi cô không nhịn được nhìn về phía Lôi Lôi đang nằm trên đất, trong đầu cô bỗng nhớ bóng dáng quen thuộc vừa thoáng hiện lại biến mất vừa này, sau đó lại nghĩ đến Lôi Lôi trước khi ngất đã dùng ngón tay chỉ về phía Táp Táp, bỗng trong lòng cô chấn động, bởi cô đã nghĩ rõ ràng.

Người Lôi Lôi chỉ không phải Táp Táp mà là ở phía sau Táp Táp, bới vì chỗ đứng của bóng người vừa nãy chính là ngay sau Táp Táp, Lôi Lôi sở dĩ chỉ vào người đó là bởi vì bé nhận ra được người này, bởi vì người này là mẹ của con bé- Mạc Tiểu Vang.

Lâm Phiên Phiên bỗng thấy ghê người.

Đúng vậy, bóng người quen thuộc vừa nãy chính là Mạc Tiểu Vang, không thể ngờ được là cô ta đã về nước, mà chỉ vừa về nước liền đã theo dõi cô, mà không nghi ngờ gì việc bình hoa bị đổ ắt hẳn là do Mạc Tiểu Vang làm, mà mục tiêu của cô ta đương nhiên là Táp Táp, con trai của Lâm Phiên Phiên cô, nhưng người định không bằng trời định, Mạc Tiểu Vang không hại được Táp Táp, mà lại hại con gái mình.

Nhưng nhìn cô ta đi dứt khoát vậy thì có lẽ cũng chẳng có bao nhiêu hối hận và đau lòng.

Mà trong lúc này thì bình hoa đè lên chân Lôi Lôi đã được Hứa Thịnh và nhân viên phục vụ nhà ăn hợp sức dọn ra, Hứa Thịnh không dám chẫm trễ tí nào mà vội ôm lấy Lôi Lôi chạy ra xe, còn Hứa Bành thì ở lại, bởi vì bà muốn truy cứu trách nhiệm của nhà hàng, dù sao cái bình hoa lớn kia là do nhà hàng trưng bày ở sảnh lớn làm trang trí, nếu như tự bình hoa đổ xuống đè phải khách thì nhà ăn đúng là phải chịu trách nhiệm.

Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn nhìn cái vẻ mặt chanh chua của Hứa Bành khi tranh chấp với người khác thế nên liền ôm Táp Táp đi trước.

Lâm Phiên Phiên lên xe liền một tay ôm Táp Táp, một tay thì lấy di động định gọi cho Sở Tường Hùng, nhưng không ngờ Sở Tường Hùng đúng lúc này lại gọi đến, Lâm Phiên Phiên lập tức nghe máy.

“Em yêu, anh tan ca rồi, em với con về nhà chưa, có cần anh đi đón cả hai không?”

Giọng nói dịu dàng của Sở Tường Hùng truyền ra từ di động.

“Tường Hùng…”

Vừa nghe thấy giọng nói thân quen của Sở Tường Hùng, thì nỗi lòng hỗn loạn của Lâm Phiên Phiên cũng an ổn lại, cô dừng lại một chút rồi nói: “Vừa nãy đã xảy ra một chuyện, Táp Táp rất sợ hãi, em ôm con không lái xe được, anh tới đón bọn em với, bọn em đang ở cửa của nhà hàng đối diện nhà trẻ.”

“Chuyện gì vậy em, Táp Táp đâu có hay khóc.”

Sở Tường Hùng lập tức lo lắng.

“Một câu không nói hết được, anh đến rồi em nói trực tiếp cho, Tường Hùng, xem ra chúng ta lại sắp gặp phiền phức rồi.”

Lâm Phiên Phiên vừa nghĩ việc Mạc Tiểu Vang về nước mà cũng chẳng thay đổi tốt lên, ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn thì lo lắng không thôi, nhưng càng nhiều cô lại thấy tức giận, lần này cô sẽ tuyệt đối không nương tay, cô ta lại dám xuống tay ác độc như thế với con trai cô, Mạc Tiểu Vang, lần này dù cô có chạy ra nước ngoài thì cũng không thể thoát được.

“Vậy được, 10 phút nữa anh sẽ đến nơi.”

Sở Tường Hùng cũng nghe được sự bất thường trong giọng nói của Lâm Phiên Phiên, thế nên không dám chậm trễ nữa mà lập tức lên xe vội đến địa chỉ mà Lâm Phiên Phiên nói.

Đợi Sở Tường Hùng đến nơi thì Táp Táp đã ngủ thiếp đi trong lòng Lâm Phiên Phiên, cô ôm Táp Táp lên xe của Sở Tường Hùng, còn xe của mình thì giao cho nhân viên đỗ xe của nhà hàng.

Sau khi lên xe thì Lâm Phiên Phiên liền tỉ mỉ nói cho Sở Tường Hùng nghe về việc mình nhìn thấy Mạc Tiểu Vang, chuyện Táp Táp suýt chút nữa bị bình hoa đập trúng, và cả chuyện Lôi Lôi bị thương.

Sở Tường Hùng nghe xong liền tức giận đập vào vô lăng, “Mạc Tiểu Vang, cô ta đúng là không thuốc nào cứu được mà, may mắn lần này Táp Táp không sao, nhưng Lôi Lôi…con bé bị thương có nặng không?”

Dù sao bé đã gọi anh một tiếng bố trong 3 năm, dù cho không phải con gái ruột, nhưng anh ít nhiều gì cũng có tình cảm với bé, thế nên Sở Tường Hùng rất lo cho vết thương của Lôi Lôi, đứa nhỏ này rất hay xảy ra tai nạn, trước kia Mạc Tiểu Vang còn ở đây thì con bé cũng hay bị thương, nhưng đều không nghiêm trọng như lần này.