Ánh mắt lạnh lùng và mỉa mai của Lâm Phiên Phiên lướt qua Mạc Tiểu Vang và Lâm Tinh Tinh rồi dừng lại trước các vị khách có mặt trong sảnh, cô đưa hai tay ra rồi nhướng mày hỏi, “Xin các vị hãy nhìn hai tay tôi.”
Mười ngón tay của Lâm Phiên Phiên thon dài, trắng nõn, khớp xương rất đều, là một đôi tay đẹp. Nhiều người đàn ông nhìn mà mê muội, trong mắt họ, bàn tay hay đôi chân đẹp đều có lực hấp dẫn ngang nhau. Song mọi người chỉ mải ngắm tay Lâm Phiên Phiên mà không hiểu ý của cô, ngoại trừ Giang Sa.
“Nhẫn của cô...” Giang Sa chỉ vào bàn tay trống không của Lâm Phiên Phiên, “Sao nhẫn của cô cũng không thấy đâu vậy?”
Nhờ Giang Sa nhắc nhở mà mọi người mới phát hiện chiếc nhẫn trên tay Lâm Phiên Phiên cũng đã biến mất.
Khi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng xuất hiện, tất cả khách khứa đều chú ý đến bộ trang sức kim cương mà cô đeo giống y đúc bộ mà Lâm Tinh Tinh đeo. Hơn nữa khí chất của Lâm Phiên Phiên nổi bật hơn nên ai cũng nhớ rất kỹ.
“Không phải không thấy đâu, mà là...” Lâm Phiên Phiên chỉ tay vào chiếc nhẫn mà Lâm Tinh Tinh vừa đeo, “Chiếc nhẫn đó vốn là của tôi. Vừa rồi có một nhân viên phục vụ bất cẩn làm đổ rượu lên tay tôi, tôi vào toilet rửa tay nên tạm tháo ra cất trong túi xách. Không ngờ Lâm Tinh Tinh lại nói đó là nhẫn của cô ta. Rốt cuộc thì là ai trơ trẽn, ai dòm ngó đồ của người khác đây nhỉ? Tôi tin chắc rằng mọi người ở đây đều hiểu cả.”
Câu nói vừa rồi của Lâm Phiên Phiên đã xoay chuyển tình thế. Tang vật biến thành đồ của mình, kẻ bị tình nghi lại biến thành người bị oan.
Mọi người như tỉnh ngộ, thì ra họ đã nghĩ oan cho cô.
Lâm Tinh Tinh thấy vậy thì cuống hết lên, Lâm Phiên Phiên đang nói dối! Cô ta chỉ vào Lâm Phiên Phiên, “Cô nói dối, chiếc nhẫn này là của tôi, chính Mạc...” Cô ta suýt nữa thì bật ra câu, chính mắt cô ta thấy Mạc Tiểu Vang bỏ chiếc nhẫn vào túi Lâm Phiên Phiên.
Song cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị Mạc Tiểu Vang kéo lại, Mạc Tiểu Vang liếc mắt cảnh cáo cô ta rồi quay đầu lạnh lùng nói với Lâm Phiên Phiên, “Chúng tôi dựa vào đâu mà tin chiếc nhẫn này là của cô? Ở đây chỉ có cô và em gái tôi đeo mẫu nhẫn này, không chừng đây là cách để che giấu hành vi phạm tội của cô, cô đã giấu chiếc nhẫn của mình đi chỗ khác.”
Tuy ngoài mặt nói vậy nhưng Mạc Tiểu Vang thầm nghĩ không ổn. Vừa rồi cô ta chỉ chú ý rằng Lâm Phiên Phiên không động đến túi xách mà quên không xem xem Lâm Phiên Phiên còn đeo chiếc nhẫn đó hay không. Cô ta không ngờ Lâm Phiên Phiên lại dùng chiêu này. Mạc Tiểu Vang đã quá khinh địch, quá xem thường Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên không nao núng chống lại ánh mắt Mạc Tiểu Vang, “Như cô nói đó, nhẫn của tôi và Lâm Tinh Tinh giống nhau như đúc, vậy thì dựa vào đâu mà cô dám khẳng định chiếc nhẫn này không phải của tôi? Cô nói tôi giấu nhẫn của mình đi, tôi cũng nghi Lâm Tinh Tinh giấu nhẫn của cô ta đi rồi đổ vấy tội cho tôi đấy. Mọi người nghĩ xem lời tôi nói có hợp lý hay không?”
Lâm Phiên Phiên cũng không bình tĩnh như bề ngoài cô thể hiện. Lúc Lâm Tinh Tinh nói nhẫn của cô ta bị mất, mọi mũi nhọn đều chỉ vào cô, Lâm Phiên Phiên nghĩ ngay đến việc Mạc Tiểu Vang va vào cô rồi đích thân nhặt túi cho cô. Chỉ cần vài chi tiết quan trọng ấy thôi, cô đã hiểu âm mưu này và lập tức nghĩ cách đối phó.
Lâm Phiên Phiên không do dự nắm chắc thời cơ, lúc đè tay lên bàn ăn, cô lén tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay mình ra rồi giấu xuống dưới một chiếc đĩa, sau đó im lặng theo dõi tình hình. Đúng như cô dự đoán, Lâm Tinh Tinh và Mạc Tiểu Vang yêu cầu lục soát túi xách của cô, Lâm Phiên Phiên bèn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Ai nói cũng có lý, mọi người nghe mà không biết ai đúng ai sai, chuyện rốt cuộc là thế nào?
Thấy dư luận bắt đầu nghiêng về phía Lâm Phiên Phiên, Mạc Tiểu Vang sao có thể để chiến thắng vuột khỏi tay được. Cô ta đang định công kích Lâm Phiên Phiên thì Sở Tường Hùng bỗng cất tiếng nói. Anh nhìn Giang Sa rồi trầm giọng, “Chuyện đã đến nước này, ai nhìn vào cũng biết là có kẻ muốn hãm hại vợ tôi. Bà Sa, bà đã lục soát túi của Phiên Phiên, vậy để công bằng, bà cũng nên lục soát túi xách của con gái bà chứ? Mọi điều họ nói đều nhắm vào Phiên Phiên, khiến tôi vô cùng nghi ngờ mục đích họ.”