Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 339: Ngầm ngầm chịu đựng

Hạ Danh Đoan muốn gọi Sở Kinh Đoàn, cô ta vừa lo vừa sợ không biết Sở Quy Thôn đã ôm con của mình đi đâu, nhưng sau khi sinh con, Hạ Danh Đoan không còn chút sức lực nào nữa, đến nhấc đầu ngón tay cũng không nổi, nước mắt cô ta chảy ra đầy tuyệt vọng!

Nhưng chuyện còn chưa kết thúc, khi cô ta bị đẩy ra khỏi bàn mổ liền có thông báo nói cô ta phát điên, lập tức bị chuyển tới viện tâm thần.

Thậm chí cô ta còn không được gặp mặt Sở Kinh Đoàn lần cuối, cứ vậy như cá nằm trên thớt bị tống vào viện tâm thần.

Một người bình thường bị ép vào đó, ngày ngày sống chung với những người thần kinh không bình thường, người chưa từng trải sẽ không bao giờ tưởng tượng được cái cảm giác tinh thần bị giày vò đó.

Danh Đoan thiếu chút nữa cũng phát điên theo.

May mà còn có một niềm tin vững chắc chống đỡ cô ta. Mỗi ngày cô ta đều không ngừng nói với bản thân, Sở Kinh Đoàn vẫn đang đợi cô ta, hai đứa con gái đáng yêu vẫn đang chờ cô ta, chỉ cần cô ta có thể rời khỏi chỗ này thì cuộc sống vẫn còn ánh sáng hạnh phúc. Dựa vào quyết tâm đó, cuối cùng cô ta đã trốn khỏi viện tâm thần thành công sau bao ngày tỉ mỉ mưu tính.

Đáng tiếc, lúc trốn thoát cô ta mới biết Sở Kinh Đoàn bị trúng gió, mọi hoạt động đều nằm dưới sự kiểm soát của Sở Quy Thôn. Hơn nữa cô ta cũng không biết hai đứa con gái đang ở đâu. Nhà họ Sở ngoài con gái của Mạc Tiểu Vang tên Lôi Lôi ra thì không còn đứa trẻ nào nữa.

Hai đứa con gái sinh đôi của cô ta đã mất tích, không biết sống chết!

Lúc đó, Hạ Danh Đoan thiếu chút nữa sụp đổ, cô ta đã chịu mọi đau khổ chỉ để thấy được ánh mặt trời, nhưng người đàn ông của cô ta tàn phế rồi, con gái của cô ta mất tích, cô ta không còn gì nữa!

Cô ta không gặp được người yêu, cũng không được bế con mình, nhà họ Sở biết tin cô ta trốn khỏi viện lập tức mở cuộc tìm kiếm ráo riết, đồng thời còn treo giải thưởng lớn cho ai tìm thấy manh mối.

Bị ép vào đường cùng, Danh Đoan phải bôi trát cho mặt mày lấm lem bẩn thỉu, trở thành ăn mày trong thành phố, như vậy thì sẽ chẳng ai chú ý tới một con ăn mày hôi hám dơ bẩn!

Danh Đoan với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ trốn tránh ròng rã một năm trời, cuối cùng cũng chờ được Lâm Phiên Phiên trở về.

Nghe xong mọi chuyện, Lâm Phiên Phiên đã không biết nên hình dung tâm trạng của cô lúc này ra sao, không ngờ ở đây còn có một người không quản mọi gian khổ ngày đêm ngóng chờ cô, sớm biết như thế cô đã sớm trở về, Danh Đoan sẽ bớt phải chịu khổ hơn, nghĩ tới đây, lòng cô tràn đầy áy náy.

Danh Đoan dường như cũng nhìn ra sự áy náy trong ánh mắt Lâm Phiên Phiên, cô ta lắc đầu nói: “Tất cả mọi chuyện đều do Sở Quy Thôn và Hứa Bành gây ra, ngoài hai người bọn họ ra thì tôi không hận bất cứ ai nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp được anh Đoàn và tìm được hai đứa con của tôi mà thôi. Tôi tin rằng chúng vẫn còn sống, Sở Quy Thôn dù độc ác cỡ nào cũng không đến mức ra tay với hai đứa bé còn nhỏ như thế. Cầu xin cô giúp tôi.”

Đến cuối cùng, giọng Danh Đoan như mất hết sức lực. Đây chẳng qua cũng chỉ là lời cô ta tự an ủi bản thân. Trong lòng cô ta không dám khẳng định Sở Quy Thôn có còn một chút lương tâm nào không.

Đứng trước tội ác của Sở Quy Thôn, lửa giận và lòng căm hận của Lâm Phiên Phiên lại càng lớn hơn, đây chính là bố ruột của cô, tại sao, tại sao ông trời lại cho cô một người bố mất tính người như thế?

Không!

Cô không thừa nhận.

Bố cô trước giờ chỉ có một, đó chính là Lâm Thiên Khiết, một người nông dân chất phác, hiền lành, chính trực.

Đời này cô chỉ nhận một người bố ấy.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, sau đó mới mở miệng: “Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô gặp ông ấy, đồng thời, cũng sẽ dùng hết khả năng để tìm kiếm cặp sinh đôi của cô.”

Giọng nói Lâm Phiên Phiên đầy kiên quyết, vì cô bây giờ đúng là có khả năng làm được điều đó.

“Cám ơn, thật sự cám ơn cô!”

Hạ Danh Đoan cuối cùng không chịu nổi khóc òa lên, một năm chờ đợi, một năm trốn tránh, một năm âm thầm chịu đựng, cuối cùng giờ phút này đã được hồi báo.

Lâm Phiên Phiên không chút ngần ngại nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy vì kích động của Hạ Danh Đoan: “Mấy ngày sau cô cứ bình tĩnh chờ tin tôi, cô sống ở đâu, có địa chỉ liên lạc không, hoặc có thể cho tôi số điện thoại cũng được.”

Hạ Danh Đoan lắc đầu: “Tôi không có nơi ở cụ thể, thông thường ở đâu có chỗ che mưa che gió thì tôi sẽ ngủ ở đó, mấy thứ như điện thoại tôi càng không có, từ khi trốn khỏi viện tâm thần, trên người tôi làm gì có đồng cắc nào?”

Lâm Phiên Phiên nghe xong lại càng đau buồn: “Hay là cô theo tôi tới khách sạn, sống chung phòng với tôi là được rồi.”

Hạ Danh Đoan lắc đầu: “Không, tôi biết cô gần đây bận rộn chuyện của Sở Tường Hùng, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho cô, tóm lại, cô có hành động gì chỉ cần gọi tôi là được, tôi sẽ luôn ở trước cổng bệnh viện chờ cô.”