Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 313: Cô không xứng!

Lâm Phiên Phiên nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nói: “Được, cho cô ta lên đi.”

Nếu Mạc Tiểu Vang còn dám tìm tới cửa, cô làm sao có thể sợ cô ta được?

Vì điện thoại của Lâm Phiên Phiên để loa ngoài, nên Hàn Phiêu cũng nghe được nội dung của cuộc điện thoại.

Anh liếc nhìn cô, lo lắng nói: “Phiên Phiên, thật ra người như Mạc Tiểu Vang, em không gặp cũng được, gặp rồi chỉ càng làm em phiền lòng hơn thôi.”

Mấy ngày nay, anh ta luôn cảm thấy Lâm Phiên Phiên có tâm sự nặng nề, anh ta lo lắng cô gặp mặt Mạc Tiểu Vang sẽ càng không vui.

Lâm Phiên Phiên lắc đầu, hít sâu một hơi và nói: “Em không sao, dù sao đây cũng là một phần kế hoạch, em sẽ không trốn tránh đâu. Bây giờ, Hoắc Mạnh Lam đã bị báo ứng. Tiếp theo chính là cô ta.”

Tuy mấy ngày nay Lâm Phiên Phiên bị sự thật đầy tuyệt vọng kia hành hạ suốt ngày đêm, làm cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô biết rõ cuộc chiến đấu của mình còn chưa có kết quả, cho dù có mệt mỏi mấy đi nữa thì cô cũng không thể trốn tránh được!

Hàn Phiêu không nói gì nữa. Từ trước đến nay anh ta vẫn biết Lâm Phiên Phiên là một người rất quyết đoán. Trước đây anh ta không cảm thấy vậy, chỉ vì Lâm Phiên Phiên không biểu hiện ra ngoài thôi.

Hai phút sau, Mạc Tiểu Vang đội mũ rộng dẫn theo bốn gã vệ sĩ cao lớn và cường tráng, rất khí thế đi tới văn phòng Lâm Phiên Phiên.

Hàn Phiêu liếc nhìn qua bốn gã vệ sĩ, sau đó ung dung dựa vào trên ghế của Lâm Phiên Phiên, vẻ mặt rất xem thường.

Có anh ta ở đây, cho dù có mười bốn vệ sĩ miệng cọp gan thỏ như vậy, cũng đừng mơ tưởng có thể tới gần Lâm Phiên Phiên trong vòng hai mét. Anh ta từng là huấn luyện viên Taekwondo, không phải là giả.

Lâm Phiên Phiên nhìn nhóm người Mạc Tiểu Vang tới với khí thế như vậy thì cảm thấy hơi buồn cười. Xem ra, lần trước cô đã đánh cho cô ta sợ, cho nên cô ta tìm đến cô còn phải dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy.

Tất nhiên Mạc Tiểu Vang nhìn thấy vẻ khinh thường, giễu cợt trong mắt của Lâm Phiên Phiên, cô ta càng thấy tức giận hơn, đi tới trước bàn làm việc Lâm Phiên Phiên và vỗ mạnh vào mặt bàn nói: “Lâm Phiên Phiên, cô nói mà không giữ lời. Bốn năm trước, cô nhận của tôi 10 tỷ, cô đã hứa với tôi sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt Sở Tường Hùng.”

“Đúng, hình như có chuyện này.”

Lâm Phiên Phiên gật đầu, sau đó cười và nói: “Vậy thì sao?”

Nghe cô hỏi lại với thái độ xem thường như vậy, Mạc Tiểu Vang thoáng ngẩn người ra, sau đó càng tức giận hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô từng thề độc, nếu làm trái giao hẹn sẽ chết không được tử tế!”

Lâm Phiên Phiên khẽ “A” một tiếng: “Thật sao? Tôi có nói như vậy sao? Thật ngại quá, tôi quên mất rồi.”

“Cô...”

Mạc Tiểu Vang tức giận tới run cả người: “Cô không giữ lời hứa, cô không được...”

“Có cần phải giữ lời hứa với người như cô không? Cô xứng sao?”

Lâm Phiên Phiên nhìn qua, lạnh lùng ngắt lời Mạc Tiểu Vang, nói: “Nói tôi chết không được tử tế, bây giờ không phải tôi vẫn sống tốt sao? Có thể thấy, ngay cả ông trời cũng cảm thấy tôi không giữ lời hứa với cô là chính xác!”

Mạc Tiểu Vang tức giận tới mức bật cười: “Được, được, tốt lắm, cô nghĩ rằng cô chơi xấu thì tôi không làm gì được cô sao? Tôi cho cô biết, tôi sẽ không ly hôn với Sở Tường Hùng. Cả đời này, cô cũng đừng mong có kết quả tốt với anh ấy.”

Vào lúc này, câu nói sau cùng này là nỗi đau lớn nhất của Lâm Phiên Phiên.

Đột nhiên cô không còn tâm trạng nào tranh cãi với Mạc Tiểu Vang nữa, cô buồn bực đứng lên, lạnh lùng nói: “Mạc Tiểu Vang, có phải ngày đó tôi đánh cô chưa đủ, hôm nay cô muốn tới ăn đòn, đúng không?”

Mạc Tiểu Vang nghe vậy, theo bản năng lui lại hai bước và giữ cái mũ lớn trên đầu. Ngày đó, cô ta bị Lâm Phiên Phiên dùng đầu gối thúc mạnh như vậy, đã hôn mê suốt tám giờ. Sau khi tỉnh lại, cô ta còn phải nằm trong bệnh viện thêm hai ngày, còn chụp phim, truyền nước và uống thuốc, đến bây giờ trán vẫn sưng vù. Cho nên khi ra ngoài, cô ta đều phải đội mũ để giấu đi.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Mạc Tiểu Vang vẫn còn sợ hãi. Cho nên khi muốn tới tìm Lâm Phiên Phiên, cô ta còn cố ý dẫn theo bốn gã vệ sĩ, đề phòng cô lại ra tay với mình.

Bây giờ thấy Lâm Phiên Phiên muốn đánh mình, phản ứng của cô ta tất nhiên là khiếp sợ lùi lại.

Nhưng vừa nghĩ tới lần này mình đã có sự chuẩn bị, cô ta cũng thấy yên tâm hơn, ưỡn ngực và cười lạnh nói: “Sao vậy? Cô bị tôi chọc trúng chỗ đau nên xấu hổ phát điên sao? Ha ha, chỉ cần tôi còn một ngày chưa ly hôn với Sở Tường Hùng, tôi vẫn là bà Sở, mà cô đương nhiên có thể tiếp tục cám dỗ Sở Tường Hùng, thậm chí có thể bò lên trên giường của anh ấy, nhưng cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể là người thứ ba không biết xấu hổ bị mọi người chửi rủa mà thôi!”

Nghe cô ta nói vậy, Hàn Phiêu là người đầu tiên nổi giận.

Anh ta đang muốn ra mặt thay Lâm Phiên Phiên, lại bị cô kéo lại.

“Chuyện của em, cứ để em tự giải quyết.”

Lâm Phiên Phiên kích động nhìn Hàn Phiêu. Từ trước tới nay, cuộc chiến giữa những người phụ nữ đều phải do bản thân họ giải quyết.

Hàn Phiêu nhíu mày. Mạc Tiểu Vang nói thật khó nghe. Anh ta sao có thể để mặc cho Mạc Tiểu Vang sỉ nhục Lâm Phiên Phiên như vậy được. Nhưng nhìn vẻ tự tin và kiên trì trong mắt cô, anh ta hiểu mình thật sự không cần can thiệp.