Lâm Phiên Phiên không lo lắng sau khi đóng cửa lại, Tề Huynh dám làm gì cô, cho dù hắn có gan này thì cũng không có năng lực này, cô bây giờ chỉ cần một tay cũng có thể đánh ngã hắn.
Nhưng không ngờ, Tề Huynh lại báo cáo với cô chuyện cổ phiếu công ty tăng vọt mà cô và Hàn Phiêu vừa mới nhắc đến, hơn nữa, hắn cũng thấy rõ việc này có liên quan đến Hoắc Mạnh Lam.
Lâm Phiên Phiên không khỏi quan sát Tề Huynh, người đàn ông này thật ra có vài phần bản lĩnh thật sự, thảo nào lúc đầu có thể giữ chức thư ký trưởng bên cạnh Sở Lý, chỉ tiếc, nhân phẩm kém, quá háo sắc.
Dừng một chút, Lâm Phiên Phiên nói: "Với góc nhìn của anh, hiện tại tôi nên làm thế nào?"
Tuy đã sớm có kế hoạch với Hàn Phiêu nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn muốn nghe ý kiến của một cao thủ thương trường như Tề Huynh, có thể hắn sẽ có thủ đoạn ổn thỏa hơn và tàn nhẫn hơn.
Vì Lâm Tinh Tinh, Hoắc Mạnh Lam và Tề Huynh chỉ thiếu chút nữa lấy đao chém chết đối phương, cho nên, Lâm Phiên Phiên tuyệt đối tin tưởng rằng đối với Hoắc Mạnh Lam, nỗi hận trong lòng Tề Huynh chỉ có nhiều chứ không hề ít hơn cô.
Quả nhiên, Tề Huynh nở nụ cười mờ ám trả lời: "Có người muốn rút củi dưới đáy nồi, chúng ta phải dùng tĩnh chế động, hắn muốn mua bán hay muốn đổi tiền thì tùy hắn, đợi hắn phạm pháp, chúng ta sẽ đánh đòn phủ đầu khiến hắn cả đời không trở mình được."
Lâm Phiên Phiên gật đầu, ý kiến này không khác lắm so với kế hoạch của cô và Hàn Phiêu: "Nói thì dễ, nếu tiền tới tay hắn, chúng ta lại không thể tìm ra chứng cứ hắn phạm tội thì mọi thứ chỉ là nói suông."
Tề Huynh nói: "Nếu cô tin tôi, hãy giao việc này cho tôi."
Vừa nãy hắn chủ động với Thu Thùy Mỹ cũng không phải là do cảm xúc dâng trào trong chốc lát, Thu Thùy Mỹ vốn là tình nhân bé nhỏ kiêm thư ký của Hoắc Mạnh Lam, nếu Hoắc Mạnh Lam có hành động gì, nhất định sẽ không thiếu phần cô ta. Hắn đã nghĩ kỹ hết thảy trước đó, trước hết phải hạ thủ từ Thu Thùy Mỹ.
Lâm Phiên Phiên trầm ngâm chốc lát, nói: "Được, nếu hoàn thành, vị trí của Hoắc Mạnh Lam sẽ là của anh."
Tề Huynh vừa nghe, trong lòng lập tức mừng như điên, vốn dĩ hắn chỉ muốn đả kích Hoắc Mạnh Lam nên mới chủ động xin đánh, việc này còn có thể được lợi, hắn đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Sau khi cam đoan với Lâm Phiên Phiên, Tề Huynh liếc mắt cười cười rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Phiên Phiên cười nhạt nhìn hắn đi khỏi, cô đương nhiên sẽ không gửi gắm tất cả hy vọng vào Tề Huynh, có điều thêm một người hận Hoắc Mạnh Lam như cô giúp đỡ cũng không có gì đáng trách.
Sau đó, Lâm Phiên Phiên nhấn remote đóng cửa, lấy ra những món điểm tâm dinh dưỡng Sở Tường Hùng tặng cô trước đó, tâm tình vui thích ăn thử từng loại.
Mới sáng sớm Lâm Phiên Phiên đã nhận được bữa sáng Sở Tường Hùng cầu kỳ chuẩn bị, còn Mạc Tiểu Vang nhận được một phong thư luật sư từ Sở Tường Hùng, liên quan đến việc ly hôn.
Lúc nhận được phong thư lạnh lẽo đó, Mạc Tiểu Vang vừa trang điểm xong, đang ăn điểm tâm, trên bàn lớn chỉ có cô ta. Sở Tường Hùng hoàn toàn không về, anh ngủ ở phòng làm việc của mình, Hứa Bành và Lôi Lôi đều bị thương nằm ở bệnh viện, còn Sở Quy Thôn thì không cần đoán, nhất định là đến Mạc gia, ở bên Giang Sa.
Đọc hàng chữ lạnh lẽo máy móc trong bức thư, Mạc Tiểu Vang chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Cô ta không thể nhìn nổi, giận dữ vò bức thư lại, ném vào sọt rác, không còn chút khẩu vị nào nhìn hơn mười mấy món ăn tinh tế trên bàn.
"Người đâu, gói tổ yến tôi chưa uống xong lại, tôi muốn mang đi."
Mạc Tiểu Vang không làm loạn, chỉ trầm ngâm hồi lâu rồi dặn một câu như vậy.
Người giúp việc nghe theo, lập tức dùng tô sứ đựng tổ yến cho Mạc Tiểu Vang.
Mạc Tiểu Vang tiếp nhận, dưới ánh mắt sợ hãi của nhóm người giúp việc, cô ta bỏ thêm nửa ly sữa, hai muỗng đường vào tổ yến rồi mới mang theo.
Tổ yến bị Mạc Tiểu Vang bỏ thêm vài thứ, mùi vị nhất định vô cùng kinh khủng, những người giúp việc thầm mặc niệm cho người uống phải món tổ yến đó!
Chén tổ yến này của Mạc Tiểu Vang chính là chuẩn bị cho Hứa Bành.
Sở Tường Hùng không về, cô ta nghĩ chắc anh đang ở bên Hứa Bành trong bệnh viện, cô chuẩn bị mang theo món ăn ưa thích "tự mình làm" cho mẹ chồng, tỏ vẻ mình là cô con dâu hiền thục, thế nên cô ta mới bỏ thêm vài thứ vào tổ yến, bằng không, vì ăn quen món ăn do đầu bếp trong nhà nấu, Hứa Bành chỉ cần ăn một chút là nhận ra không phải do cô ta làm.
Đáng tiếc, tâm tư của cô ta uổng công vô ích, bởi Sở Tường Hùng căn bản không ở đó, cô ta đã tưởng nhầm.
Đặt tổ yến trên đầu giường của Hứa Bành, Mạc Tiểu Vang không buồn hỏi thăm câu nào, gật đầu đi thẳng, trực tiếp đi tìm Hứa Thịnh để kiểm tra ống nghiệm thụ tinh được cấy vào tử cung của cô có thụ thai thành công hay không.
Mặc dù Hứa Bành bất mãn về thái độ của Mạc Tiểu Vang, nhưng hiếm khi Mạc Tiểu Vang mang thức ăn đến cho bà, vì vậy liền tò mò mở ra nhìn, là tổ yến ngày thường bà thích ăn nhất, lập tức uống một ngụm, nhưng không ngờ mùi vị thật khó uống, sữa quá đậm, quá ngọt, quả thực không nuốt nổi.
Hứa Bành không nhịn được thầm mắng Mạc Tiểu Vang một trận, lúc đầu mắt bà thực sự bị mù mới cho rằng Mạc Tiểu Vang sẽ là một người vợ tốt, thế nên luôn âm thầm khuyên Sở Tường Hùng cưới cô ta làm vợ. Ai ngờ lấy về nhà rồi lại hoàn toàn không phải như vậy, tựa như chén tổ yến này, ngửi mùi hương tinh khiết, ăn vào lại ngán đến mức muốn nôn.