Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 273: Kịch hay muốn biểu diễn

Nghe thấy lời nói nhẹ nhàng thân thiết chứa đầy quan tâm của Giang Sa, trong lòng Lâm Phiên Phiên vốn vì lo lắng cho an nguy của Sở Tường Hùng mà nóng như lửa đốt bỗng trở nên ấm áp, suýt nữa rơi lệ. Thì ra, mẹ ruột của cô lại là người hiểu đạo lý như vậy, một chút cũng không giống như Lý Hoa Mai, cả ngày từ sáng đến tối cũng chỉ biết chửi mắng không ngừng.

Cố nhịn xuống xúc động đang hỗn loạn trong lòng, Lâm Phiên Phiên nhìn Giang Sa, nói: “Dì, nghe giọng điệu của người dường như rất có thành kiến với người của Sở gia, vậy tại sao lúc trước Hứa Bành lại nói người… nói người quyến rũ Sở Quy Thôn? Có phải bà ta đã vu oan cho dì không?”

Chẳng biết tại sao, cô bỗng cảm thấy rất lo sợ về những lời nói của Hứa Bành. Đối với Giang Sa, trong lòng cô luôn rất phức tạp, nhưng có điều, cô hy vọng bà là một người phụ nữ tốt mà không phải là hạng người làm ra loại chuyện khiến người thần cùng căm phẫn giống như trong miệng Hứa Bành.

Không nghĩ tới, vừa nghe thấy cô hỏi như vậy, sắc mặt Giang Sa liền lập tức trở nên cứng đờ, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng lại lảng tránh mà nói sang vấn đề khác, “Tiểu thư Zoey, chúng ta…cũng không phải là quá thân quen, có một số việc con không nên hỏi nhiều thì hơn. Thời gian không còn sớm nữa, ta nên trở về rồi, tóm lại…hôm nay rất cảm ơn con.”

Mặc dù Giang Sa không thẳng thắn trả lời, nhưng tất cả đã rất rõ ràng. Bà ta không hề chối bỏ, đó chính là ngầm thừa nhận.

Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên giống như rơi vào hầm băng, lạnh buốt từ đầu tới chân. Hình tượng tốt đẹp của Giang Sa trong lòng cô dường như trong nháy mắt đã rơi xuống tận cùng đáy cốc.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu liền bật mở, các bác sĩ từ bên trong đi ra.

Lâm Phiên Phiên lập tức bỏ qua Giang Sa, vội vàng nghênh đón hỏi thăm tình trạng của Sở Tường Hùng,

Thật may tình huống cũng không nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là tổn thương mạch máu, vì vậy mới dẫn đến chảy máu, trên vết khâu vẫn còn dính một ít máu, qua hai ngày là có xuất viện. Chỉ là Hứa Bành không lại không may mắn như vậy, có lẽ bà ta sẽ phải ở bệnh viện thêm nửa tháng nữa.

Biết Sở Tường Hùng không có gì đáng ngại, lo lắng trong lòng Lâm Phiên Phiên mới chậm rãi buông xuống. Cô đang muốn vào thăm anh một lát, đúng lúc này ở đầu bên kia hành lang bỗng nhiên truyền tới âm thanh dồn dập của giày cao gót va chạm với sàn nhà. Cô quay đầu lại, liền trông thấy Mạc Tiểu Vang đang mặt đầy lo lắng chạy vội về phía này, sau lưng còn có Sở Qúy Thừa.

Vừa thấy hai người bọn họ, Lâm Phiên Phiên lập tức xoay người, đi đến một hành lang khác.

Lúc này, thời cơ chưa tới, cô vẫn chưa muốn trực tiếp gặp mặt hai người bọn họ.

Nhưng không nghĩ tới, Giang Sa vốn dĩ lúc trước đã định rời đi bây giờ lại cũng lượn quanh theo cô, né tránh Sở Qúy Thừa cùng Mạc Tiểu Vang.

Cô cảm thấy rất tò mò, bà ta là mẹ kế của Mạc Tiểu Vang, hôm nay lại cùng Sở Qúy Thừa kết thông gia, vì sao vừa trông thấy hai người bọn họ lại cùng cô tránh đi. Quả thực cô càng ngày càng không thể hiểu nổi bà ta rồi.

Đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Lâm Phiên Phiên, Giang Sa bỗng cảm thấy có chút không được tự nhiên mở lời: “Ta phải đi về, còn con?”

“Con…”

Lâm Phiên Phiên suy nghĩ một chút mới nói: “Để con đưa dì trở về.”

Mặc dù vết thương trên trán Giang Sa không lớn, cũng đã được băng lại, nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn không yên tâm để bà đi về một mình. Tuy rằng thiện cảm với bà đã không được như trước kia, nhưng ai bảo bà ta là mẹ của cô chứ.

“Chuyện này…được rồi, vậy làm phiền con rồi.”

Giang Sa vốn định từ chối, nhưng không biết tại sao lời đến khóe miệng lại trở thành đồng ý. Cũng không rõ vì sao bà vẫn luôn có một loại hảo cảm không nói ra được với Lâm Phiên Phiên, cho dù cảm giác được ánh mắt cô nhìn mình đã không còn kính trọng như trước, nhưng bà vẫn như cũ không nhịn được muốn đến gần cô…

Nửa giờ sau, Lâm Phiên Phiên cùng Giang Sa ngồi chung một xe trở lại biệt thự lớn của Mạc gia.

“Con vào nhà ngồi một lát đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, ăn bữa cơm rồi hẵng đi.”

Giang Sa vừa xuống xe vừa mời cô ở lại dùng cơm. Bà thật sự hy vọng cô sẽ đồng ý vào nhà ngồi một lát bởi vì lúc này Mạc Tiên Lầu cũng đã tan tầm, đoán chừng đang trên đường trở về rồi.

Đúng vậy, cho dù biết rõ Lâm Phiên Phiên đã từng là bạn gái của Sở Tường Hùng nhưng trong lòng bà ta vẫn như cũ không đổi. Theo bà ta nghĩ, nếu đã là người cũ, đó chính là quá khứ rồi, như vậy cũng đại biểu hiện tại Mạc Tiên Lầu có rất nhiều cơ hội.

Không thể không nói, tư tưởng của Giang Sa rất thông thoáng.

Vốn dĩ Lâm Phiên Phiên muốn từ chối, cô quả thực không có thói quen tùy tiện đến nhà người khác, nhưng khi ngẩng đầu xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước cửa lớn của biệt thự Mạc gia, bỗng nhiên cô lại thay đổi ý định.

“Cảm ơn dì, vậy con liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lâm Phiên Phiên tươi cười gật đầu, sau đó xuống xe theo Giang Sa bước vào biệt thư nhà vườn rộng lớn không thua kém chút nào so với Sở gia của Mạc gia.

Hoắc Mạnh Lam vẫn luôn ở đứng ngoài cửa không thể đi vào vừa nghe thấy có xe chạy tới bèn quay đầu nhìn lại. Đến khi trông thấy Lâm Phiên Phiên xuống xe cùng Giang Sa, nhất thời hắn liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười tiến lên chào đón Giang Sa, mặt đầy cung kính nói: “Dì, con tới đây tìm Mận Mận, nhưng cô ấy đang cãi nhau với con, vẫn không chịu cho con vào. Dì giúp đỡ con một chút, cho con vào cùng người đi.”

Lâm Phiên Phiên nghe hắn nói vậy, không nhịn được mà chế giễu trong lòng.

Hoắc Mạnh Lam thật là biết tìm lý do. Cái gì mà cãi vã không chịu gặp nhau, rõ ràng hắn chính là đến tìm Lâm Tinh Tinh để chất vấn về chuyện liên quan đến năm phần trăm cổ phần kia. Còn Lâm Tinh Tinh lại lo sợ hắn đến tìm mình tính sổ cho nên mới đóng cửa không dám gặp hắn.

Lâm Phiên Phiên chỉ cười mà không nói gì, không hề vạch trần Hoắc Mạnh Lam, cũng không muốn tiết mục chó tranh mồi diễn ra nhanh như vậy. Đương nhiên cô phải làm cho thật tốt vai trò người xem kịch hay, chỉ cần lẳng lặng thưởng thức là được rồi.