Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 251: Hai cái bạt tai

Lâm Phiên Phiên vừa nghe, không khỏi nổi giận: “Tiểu Trạc năm nay mới ba tuổi rưỡi, đợi con bé lớn thì cậu cũng đã thành bà già rồi, nửa đời người cứ lãng phí vậy sao, tôi không đồng ý, tuyệt đối không cho phép.”

Sương Sương chỉ nhìn mà không nói với Lâm Phiên Phiên, bốn năm không gặp, Lâm Phiên Phiên thay đổi rồi, những câu nói này nếu như là trước đây thì tuyệt đối không nói ra từ miệng Lâm Phiên Phiên, thế nhưng cô không phản kháng, tiếc rằng điểm yếu của cô nằm trong tay Triệu Dân Thường, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho nên, dù Lâm Phiên Phiên có thể giúp cô, cô cũng không dám bỏ đi.

Lâm Phiên Phiên lại càng không biết, Sương Sương giấu cô một vài chuyện, đang định nói tiếp thì xe đã tới bệnh viện, nên cũng đành tạm ngừng.

Hai người đi vào viện, Tiểu Trạc vẫn còn trong phòng phẫu thuật, cô giáo chủ nhiệm trường mầm non đang lo sợ trông chừng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy Sương Sương tới, sợ hãi kể từ đầu đến đuôi chuyện Tiểu Trạc trèo cây kết quả là bị ngã gãy tay, rồi mượn cớ đi vệ sinh đi mất.

Mặc dù Tiểu Trạc không phải do mình sinh ra, nhưng từ khi Tiểu Trạc sinh ra, Sương Sương ngày đêm chăm sóc con bé, không phải con mình sinh ra nhưng lại còn thân hơn thế.

Lúc Sương Sương đang khóc đứng ngoài phòng phẫu thuật, một bóng hình cao ráo tựa như cơn gió từ hành lang xông tới, không nói lời nào hung hăng tát Sương Sương một cái “bốp”.

Sương Sương đang đau lòng, sơ suất bị cái bạt tai này làm cho cả người đang ngồi trên ghế hành lang bệnh viện ngã xuống đất.

“A!”

Sương Sương đau kêu lên một tiếng, ngẩng đầu thì thấy bộ mặt tức giận của Triệu Dân Thường dữ tợn nhìn cô.

Trường học không chỉ thông báo toàn bộ chuyện mà Tiểu Trạc xảy ra ở trường cho một mình Sương Sương, Triệu Dân Thường vừa nhận được điện thoại liền bỏ mọi chuyện vội vã chạy tới bệnh viện, nhưng muộn hơn Sương Sương vài phút.

“Tại sao cô nuôi con không sốt cũng bị ngã gãy tay, có phải là vì không phải con do cô sinh ra nên cô không quan tâm phải không? Tôi nói cho cô biết, nếu như tay của Tiểu Trạc để lại di chứng gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”

Triệu Dân Thường hung hãn chỉ vào mặt Sương Sương mắng, khuôn mặt tuấn tú lại vì tức giận mà trở nên méo mó, trông thật khó coi.

Thế mà anh ta vừa dứt lời, lại một tiếng “bốp”, lần này đổi lại là trên mặt anh ta bị người ta vung tay bạt tai một cái, lực vừa mạnh vừa hung dữ, so với cái tát hắn vừa đánh Lâm Sương Sương còn mạnh hơn mấy lần.

Triệu Dân Thường bị cái bạt tai đột ngột làm cho hoa mắt!

Chậm rãi quay đầu lại, anh ta mới nhìn rõ người đánh mình, lại là một người con gái, hơn nữa người con gái này là...

“Cô, cô là...”

Vẻ mặt Triệu Dân Thường kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên đứng cạnh Sương Sương, kinh hãi nói: “Lâm Phiên Phiên?”

Vừa nãy hắn kỳ thực là giận dữ quá, nên đương nhiên không để ý bên cạnh Lâm Sương Sương còn có người khác, cho đến lúc Lâm Phiên Phiên ra tay với anh ta.

Nhưng Lâm Phiên Phiên của bây giờ với diện mạo của bốn năm trước lúc làm thư ký trưởng cấp cao nhất cho anh ta đã khác rất nhiều, không phải vẻ mặt thay đổi mà khí chất, trang điểm, ăn mặc, tất cả đều thay đổi đến chóng mặt, Lâm Phiên Phiên của bây giờ quả là một người con gái tuyệt đẹp đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng hâm mộ.

Cho nên nhất thời, anh ta lại có chút không tin vào mắt mình.

Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng đỡ Sương Sương dậy, rồi ngước mắt lạnh lùng nhìn ánh mắt kinh ngạc của của Triệu Dân Thường, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Triệu, con gái anh bị gãy tay ở trường học, liên quan gì đến Sương Sương, anh muốn tức giận thì đến trường học mà xả, ở đây khoe mẽ cái gì, một người đàn ông lại đi đánh một người con gái, anh còn là đàn ông không?”

Lâm Phiên Phiên vừa nói câu này, anh ta liền chắc chắn rằng người con gái to gan dám động tay với anh ta trước mắt kia đích thực là thư ký trưởng cao cấp mà trước đây ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng kia.

Trong lòng thật sốc, càng nhiều hơn lại là ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt, phải biết rằng, Triệu Dân Thường sống ba mươi mốt năm nay chưa bao giờ có người dám động vào một sợi lông của anh ta.

Đôi mắt đẹp nheo lại đầy nguy hiểm, Triệu Dân Thường cắn chặt môi nhấc chân, từng bước bước tới gần Lâm Phiên Phiên, giọng nói mơ hồ: “Đánh tôi, cô lại dám động vào tôi, được, được lắm, bốn năm không gặp, cô càng to gan hơn rồi!”

Sương Sương vừa nhìn biểu hiện của anh ta liền biết anh ta đã thật sự tức giận rồi, vội vàng nhào về phía trước kéo tay của anh ta khẩn cầu: “Anh đừng làm gì Phiên Phiên, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc tốt Tiểu Trạc, đừng động vào Phiên Phiên, xin anh đấy... A...”

Sương Sương còn chưa nói xong, thì bị Triệu Dân Thường không màng tới hất tay, đẩy cô ngã về vách tường sau lưng, không thể cử động.