Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 145: Không nỡ

Ngày hôm sau, sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu qua bệ cửa sổ, Lâm Phiên Phiên trong cơn say ngủ mê man cũng từ từ mở mắt.

Vừa ngước mắt cô liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy, Sở Tường Hùng đang một tay chống đầu, nằm cạnh cô, nhìn cô với ánh nhìn trìu mến.

“Tường Hùng…”

Lâm Phiên Phiên giật mình ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây…”

Thế nhưng chỉ vừa ngồi dậy, chăn đang đắp trên người cô cũng tuột xuống theo, để lộ ra cơ thể trần trụi trắng toát, đương nhiên động tác ấy cũng khiến cho vết thương trên tay cô nhói đau, từng chút từng chút, đều khiến Lâm Phiên Phiên nhớ lại hết những chuyện xảy ra đêm qua.

“Cục cưng!”

Cảnh đẹp trên người Lâm Phiên Phiên vừa lộ ra, liền khiến hô hấp của Sở Tường Hùng trở nên nặng nề, sự điên cuồng đêm qua như còn ngay trước mắt, khiến anh bứt rứt không thôi.

“A!”

Lâm Phiên Phiên hoảng sợ hét lên, vội kéo chăn lên trên che trước ngực, ánh mắt phức tạp mà nhìn Sở Tường Hùng, nói: “Chúng ta…đã chia tay rồi, sao anh lại…lại cùng em…”

Không đợi Lâm Phiên Phiên dứt lời, Sở Tường Hùng đã nhíu mày cắt ngang lời: “Đến giờ em còn muốn chia tay với anh sao? Cục cưng, dạo nào em làm sao vậy?”

“Em…”

Lâm Phiên Phiên mở miệng nhưng chẳng biết nói gì, có những chuyện khiến cô chẳng biết phải nói ra như thế nào.

“Cục cưng, đừng nhắc chuyện chia tay với anh nữa, anh sẽ không bao giờ buông tay đâu.”

Sở Tường Hùng ngồi dậy, nắm chặt đôi bàn tay của Lâm Phiên Phiên, đôi mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Phiên Phiên nói rằng: “Mà tối qua, phản ứng của em đã nói rõ rằng em yêu anh cũng chẳng kém anh là bao, nếu chúng ta đã thật lòng yêu nhau, tại sao còn phải dằn vặt lẫn nhau làm gì, em yêu, em còn điều gì khúc mắc, nói ra, anh sẽ giúp em giải quyết.”

Khi đêm qua nhìn thấy Lâm Phiên Phiên vì không để Ninh Đà Đức chạm vào người mình mà tự làm hại bản thân, nhưng khi anh đến, cô tự nhiên thả lòng bản thân, không chút do dự mà trao toàn bộ mình cho anh, từ lúc đó anh liền hiểu rõ tấm lòng của Lâm Phiên Phiên, tình yêu của cô dành cho anh còn sâu đậm còn mãnh liệt hơn cả anh.

“Em…em không có tốt như anh nghĩ đâu, anh không biết, anh chẳng biết gì cả…”

Lâm Phiên Phiên lắc đầu, nước mắt cô tuôn rơi, giờ phút này cô đột nhiên rất muốn thẳng thắn với Sở Tường Hùng: “Nếu em không còn trong sạch, anh vẫn sẽ yêu em sao?”

Sở Tường Hùng hơi giật mình, anh còn nghĩ cô nói chuyện tối qua suýt nữa bị Ninh Đà Đức cưỡng bức, vì thế liền nói: “Em yêu, em đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện đều đã qua, dù em biến thành thế nào, Sở Tường Hùng anh đều sẽ trăm phần trăm yêu em, bởi lẽ sự tốt đẹp của em chẳng cần tưởng tượng, mà bản thân em vốn tốt đẹp như thế.”

Lâm Phiên Phiên không ngừng lắc đầu, nước mắt càng lúc càng nhiều, Sở Tường Hùng hoàn toàn không hiểu ý của cô, thế nhưng cô chẳng còn đủ dũng cảm để nói lại lần hai, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên lòng đau như cắt.

“Tường Hùng!”

Không muốn bận tâm về những chuyện quá khứ, Lâm Phiên Phiên đột nhiên nhào vào lòng Sở Tường Hùng, ôm chặt lấy anh, vùi khuôn mặt đẫm lệ vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, giờ phút này, cô chỉ muốn giữ thật chặt người đàn ông cô yêu, người đàn ông cũng yêu cô vô ngần này.

“Tường Hùng, hãy để những chuyện lúc trước trở thành cát bụi, cho em yêu anh thêm lần nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Cô không nỡ, cô thật sự không nỡ đẩy người đàn ông này ra, dù cho sau này mọi chuyện vỡ lở, vậy thì cô cũng phải nắm chặt lấy hạnh phúc trước mắt này, dù chỉ có một ngày, một giờ, hay chỉ là một phút đi nữa.

Sở Tường Hùng mỉm cười, tựa như hoa nở trong trời xuân ấm áp, nhẹ nhàng mà ôm lấy Lâm Phiên Phiên, trong giọng nói dịu dàng tràn đầy sự nhẹ nhõm và vui vẻ: “Bé ngốc, chúng ta vốn chưa bao giờ có kết thúc, nhưng nếu em muốn bắt đầu lại từ đầu, vậy thì hãy cứ làm thế, thật sự là một cô ngốc mà.”

Buổi sáng hôm nay sao ngọt ngào đến thế, Lâm Phiên Phiên cũng thả lỏng toàn thân, bày ra sự nở rộ sự xinh đẹp và hương vị của riêng bản thân mình dưới thân Sở Tường Hùng.

Khi cả hai mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt Lâm Phiên Phiên chính là Ninh Đà Đức – kẻ đang bị buộc chặt giống như bánh chưng ở giữa phòng khách.

Trận đòn tối qua mà Mạc Tiên Lầu đánh, tuyệt đối không có chút nương tay nào rồi lại bị trói cả đêm, lại không được xử lí vết thương kịp thời, Định Đà Đồng lúc này đã chỉ còn lại nửa cái mạng, có khi chỉ cần chậm mấy tiếng nữa là có thể thăng thiên rồi.

“Cục cưng, em tính làm gì với tên mập chết tiệt này đây?”

Sở Tường Hùng vô cùng căm ghét mà đi qua, đá Ninh Đà Đức một phát.

Ninh Đà Đức vốn đã ngất đi, nhưng bị Sở Tường Hùng đã một phát liền lập tức tỉnh dậy, vừa thấy Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn mình, bản nâng sinh tồn thôi thúc hắn phải lập tức cầu xin: “Lâm Phiên Phiên, tha cho tôi đi, nể mặt tình cảm lúc nhỏ của chúng ta, cô tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa, thật đấy, cầu xin cô, xin cô mà, hu hu…”

Vừa nói xong lại còn nhát gan mà òa khóc.

Đêm qua lúc Sở Tường Hùng, Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu xông vào trong phòng, thiếu niên từ nhỏ bị nuông chiều sinh hư này cũng nhận ra hành vi của bản thân đã thuộc hành vi phạm tội nghiêm trọng rồi, nếu Lâm Phiên Phiên truy cứu trách nhiệm, thế thì điều đang chờ đợi hắn sẽ là kiệp tù tội khổ sở.