Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 138: Động phòng trước đi

“Đà Đức, bố mẹ cậu sao không ở đây vậy?”

Lâm Phiên Phiên quay lại hỏi Ninh Đà Đức.

Hôm nay cô đến vốn dĩ còn muốn chào hỏi bố mẹ của Ninh Đà Đức, năm xưa lúc bố của Ninh Đà Đức còn làm trưởng thôn Thôn Long Giang, đã làm không ít chuyện cho Thôn Long Giang, những điều này, đến bây giờ Lâm Phiên Phiên vẫn còn ghi nhớ trong lòng.

“Bố mẹ tôi hôm nay về thành phố rồi.”

Ninh Đà Đức trả lời như thật.

Lâm Phiên Phiên hứ nhẹ lên một tiếng tỏ vẻ có chút thất vọng, sau đó cũng không để ý nữa, bèn đi lên ban công tầng hai ngắm phong cảnh xung quanh.

“Lâm Phiên Phiên……”

Ninh Đà Đức bước đến gần Lâm Phiên Phiên, thoáng hiện lên chút căng thẳng, đôi tay bụ bẫm xe xoắn áo một hồi, ngập ngừng ấp úng giống như muốn nói điều gì,

“Hả?”

Lâm Phiên Phiên ngờ vực quay đầu lại, nhìn về phía Ninh Đà Đức, “Đà Đức, có phải cậu có chuyện gì muốn nói?”

“Tôi…..”

Gương mặt trắng ngần mũm mĩm của Ninh Đà Đức đột nhiên đỏ hết lên, do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng, nói to: “Tôi… Tôi thích cậu! Cậu gả cho tôi, làm vợ tôi được không?”

Lâm Phiên Phiên đơ ra một lúc, ngay sau đó cười phá lên, “Đà Đức, cậu đừng có đùa như vậy với tôi….”

“Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”

Ninh Đà Đức không tránh khỏi bị gương mặt không tin tưởng đó của Lâm Phiên Phiên làm tổn thương, tự nhiên nhớ lại những lời bà Lâm dặn dò cậu, dứt khoát hạ quyết tâm, duỗi tay ra, hai tay ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, vội vàng nói: “Lâm Phiên Phiên, làm vợ tôi nhé, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cậu, chúng ta động phòng trước đi được không, ngày mai lập tức đến cục dân chính làm giấy đăng kí kết hôn….”

Nói xong, đôi môi dày của cậu liền tiến sát đến đôi môi mềm mịn của Lâm Phiên Phiên, động tác vụng về ngây ngô.

“Ninh Đà Đức, cậu buông tôi ra….”

Lâm Phiên Phiên bị hành động đột ngột đó của Ninh Đà Đức làm giật nẩy mình, đặc biệt là cái câu động phòng trước của Ninh Đà Đức càng làm cô toàn thân run rẩy.

“Tôi không buông, tôi thật sự rất thích cậu, Lâm Phiên Phiên, từ nhỏ tôi đã thích cậu rồi, mấy năm nay vì trong lòng tôi chỉ luôn có cậu, bạn bè đều yêu đương hết cả rồi, duy nhất chỉ có mình tôi là chưa yêu……”

Ninh Đà Đức vội vàng bộc bạch.

Mặc dù cậu chưa từng trải qua sự đời, thế nhưng cũng là một cậu thanh niên cường tráng 19 tuổi, chuyện giữa nam nữ coi như chưa từng trải qua, thế nhưng dưới sự xúi bậy của một vài người bạn hư hỏng ở bên cạnh cũng được xem không ít phim người lớn, đối với cơ thể của phụ nữ vốn dĩ luôn tồn tại tưởng tượng và ham muốn tươi đẹp vô hạn.

Lúc này, Lâm Phiên Phiên đang bị cậu ta ôm chính diện mặt đối mặt, mùi hương cơ thể và những thứ mềm mại thuộc về giới nữ, lập tức khêu gợi lên lửa dục kìm nén bên trong bấy lâu của cậu ta, thế là, thiếu niên trẻ tuổi lại bắt đầu không cần chỉ dạy cũng có thể biết mà xé hết quần áo ở trên người Lâm Phiên Phiên ra.

Nhưng lại không biết, hành động đó của cậu ta đã khiến cho Lâm Phiên Phiên nhớ lại cái đêm u ám bị tên dã thú Hoắc Mạnh Lam cưỡng hiếp trong con hẻm, cô ấy thực sự chỉ muốn quên đi cơn ác mộng ấy.

“Đừng!”

Trong sự kích động cực độ ấy, Lâm Phiên Phiên như phát điên lên, cắn vào phần thịt trên vai Ninh Đà Đức, vừa dữ tợn lại vừa mạnh.

“A!”

Ninh Đà Đức đột nhiên thảm thiết kêu lên, theo bản năng buông bàn tay đang giữ Lâm Phiên Phiên ra, tuy rằng trên người anh ta toàn là mỡ, thế nhưng chỉ cần là thịt thì sẽ đau thôi.

Còn Lâm Phiên Phiên nhân lúc Ninh Đà Đức bỏ tay ra liền dùng lực đẩy mạnh Ninh Đà Đức một phát, kết quả…

Lúc đó hai người đang đứng ngoài ban công tầng hai, mà biệt thự này của nhà Ninh Đà Đức vì muốn giữ mỹ quan nên lan can ngoài ban công xây khá thấp, Lâm Phiên Phiên lại đẩy mạnh như vậy, Ninh Đà Đức lại đang gào khóc vì bị đau như thế lấy sức đâu ra mà khống chế cái thân hình béo ú ấy nữa, hắn lập tức lùi mạnh về phía sau mấy bước, kết quả hai chân vấp vào lan can, còn nửa thân trên lao xuống phía dưới ban công.

“A!”

“A!”

“A!”

Ba tiếng kêu chói tai đồng thời vang lên.

Một tất nhiên là của Ninh Đà Đức, phát hiện ra bản thân sắp ngã xuống rồi, hắn không bị dọa chết khiếp mới lạ.

Một là của Lâm Phiên Phiên, nhìn Ninh Đà Đức bị chính mình đẩy ngã xuống, cô ấy cũng bị hù đến ngẩn người ra rồi.

Còn tiếng kêu thứ ba lại là… của bà Lâm.

Bởi vì trước đó, bà Lâm đang núp dưới bồn cỏ dưới tầng một, nhìn thấy cơ thể Ninh Đà Đức như diều đứt dây lao xuống từ ban công tầng hai, bà ấy cũng chẳng nghĩ được nhiều liền chạy vào trong trốn, cái mặt già ấy bị dọa tái mét cả đi.

“Tùm!”

Không ngờ tiếng va đập của cơ thể xuống nền đất xi măng trong tưởng tượng ấy trái lại lại là tiếng kêu nặng nề của một vật khổng lồ bị rơi xuống nước.

Lâm Phiên Phiên thò đầu xuống nhìn, lúc đó trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của cô mới bình tĩnh trở lại.

Hóa ra, phía dưới ban công… lại là một hồ bơi nhân tạo.

May mà Ninh Đà Đức rơi xuống hồ bơi, một lát sau đã thấy anh ta ngoi lên khỏi mặt nước, trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt ra thì anh ta không hề bị thương ở đâu.

Lâm Phiên Phiên thở phào một hơi, nếu mà Ninh Đà Đức bị cô đẩy xuống tầng ngã chết, vậy thì hậu quả khó mà lường được.

Thấy Ninh Đà Đức không bị làm sao, Lâm Phiên Phiên chỉ sợ lại bị anh ta quấy rầy, chẳng kịp nghĩ đến chuyện giải thích với bà Lâm, liền bỏ chạy ra khỏi biệt thự Ninh gia.

Còn bà Lâm sau khi thấy Ninh Đà Đức không bị sao cả, lại trở về với bản mặt cũ, hận gạo không thể nấu thành cơm, mắng: “Cơ hội tốt như thế mà cậu cũng để vuột mất được, cậu thật sự làm người mẹ vợ tương lai này thất vọng.”