Vẫn nghe câu tiểu biệt thắng tân hôn, đây là lần đầu tiên Lam Vân Diễm nếm trải cảm giác này, khoảng cách nhỏ bé kia khiến cô có thể cảm nhận sự nóng bỏng của hắn, sự cuồng nhiệt khiến cô ý loạn tình mê.
Vốn hai người đã chuẩn bị bữa tối dưới cây giáng sinh giống lần trước, nhưng đột nhiên mưa giăng ngập trời nên bữa tối đành phải chuyển vào trong nhà, tuy vậy họ lại bỏ qua phòng ăn đông đúc mà chọn vị trí gần lò sưởi trong phòng khách, trải một tấm thảm ra tựa như đang đi dã ngoại vậy.
Biến nơi đó thành chỗ dùng bữa, dì Trương nhanh chóng chuẩn bị thức ăn cùng đồ uống thích hợp, một vài món ăn nhẹ, thỉnh thoảng lại thấy hai người giống như hai đứa trẻ giành lấy đồ ăn của nhau, dường như đây thực sự là một buổi dã ngoại!
- Đừng nhìn chằm chằm người ta như thế!
Lam Vân Diễm cảm thấy ngại ngùng, ánh mắt Diêm Nhược Thiên lúc này tựa như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Anh muốn ngắm nhìn vợ mình thật kĩ.
Là cô thật sao? Dù lúc ấy nhìn qua mắt kiếng nhưng cũng đã đủ nói ra nhiều thứ, hắn không phủ nhận sự “trùng hợp” nhưng nghĩ tới hình ảnh cô đeo kính, bịt khẩu trang, tết tóc hai bím…Trong phòng làm việc hắn nhìn thấy người phụ nữ kia và hình ảnh cô dần khớp với nhau… Dù là đoán bừa nhưng thoáng nhìn qua làm sao có thể khẳng định như vậy?
- Đã hai năm trời rồi, anh nhìn còn chưa đã à?
- Anh vẫn phải nhìn cho cẩn thận, đột nhiên anh lại phát hiện một việc không giống như vẫn tưởng.
Nhịp tim trở nên dồn dập, sự lo lắng bao phủ tâm thần Lam Vân Diễm. Có phải hắn đã phát hiện hay không? Lúc ăn cơm cô đã có dự cảm không tốt, lúc hắn thấy “cô” thì trong đầu nhất định sẽ nghĩ ra gì đó.
- Em chưa từng cảm thấy sao? Dường như rất quen thuộc, nhưng đột nhiên lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
- Gì… Có chứ.
Tỉnh táo lại một chút, hắn cũng không thể vạch trần cô một cách hồ đồ như thế, khi hắn chưa nắm chắc mười phần thì cô không thể để lộ thêm sơ hở.
- Đột nhiên anh nhớ về việc trước đó, sao em lại giật mình?
Ở kìa, sao đột nhiên lại đá sang chủ đề khác? Nhưng chính vì vậy mà cô lại càng cảm thấy bất an.
- Sao lại không, vừa báo chuẩn bị lên máy bay về thì đột nhiên anh xuất hiện trước mặt, không sợ cho được à?
- Anh lại tưởng em mừng quá, không ngờ khéo quá hóa vụng, lại làm em sợ.
- Anh thích đùa lắm à?
Nếu không xảy ra tình huống như vậy thì cô sẽ rất vui.
- Anh chỉ muốn em vui.
Cái gì là bồi hồi mong nhớ? Hắn đã cảm nhận được, nghe giọng nói của cô, khát khao được ôm cô, trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm sao để thật nhanh chóng về tới, lúc họp bí thư có nói đùa hắn, có phải hắn muốn mang tới cho bà xã một niềm vui bất ngờ hay không? Chính vì những lời này mà hắn mất hết lí trí mà bỏ về trước một ngày.
- Em chả vui gì cả.
- Anh muốn thưởng.
- Thưởng… Cái gì?
- Anh khiến em vui vẻ, hiển nhiên là phải có phần thưởng rồi.
Diêm Nhược Thiên nghiêng người sang khiến Lam Vân Diễm khẽ run rẩy, chỉ biết trơ ra như tượng đá. Hắn khẽ cười, đột nhiên tay vòng ra sau lưng khiến mái tóc đuôi ngựa của cô xõa xuống tựa dòng nước mềm mại.
- Như vậy không tốt sao? Sau này đừng hành hạ mái tóc mình nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn. Kẻ này đang nói dối khiến cô phải suy nghĩ lung tung, còn tưởng là hắn muốn làm bậy… Xấu hổ quá đi mất!(Sắc nữ =)) )
- Anh muốn phần thưởng này, em thấy có được không?
Hắn rất thích sự thẹn thùng của cô lúc này.
- Như vậy không được đâu.
Nếu để mẹ thấy tóc tai cô bù xù như vậy thì chắc chắn bà sẽ nhíu mày, lúc nào bà cũng muốn cô giữ hình tượng đoan trang của một thiên kim tiểu thư.
- Anh thích em để tóc như vậy, nhìn rất tự nhiên.
- Anh không thích phụ nữ đoan trang sao?
- Bà xã của anh đã đủ đoan trang rồi, nhưng cần thêm sự nữ tính nữa.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn tựa như chỉ chực nhào tới làm thịt cô… Trái tim Lam Vân Diễm đập loạn nhịp, nếu hắn muốn lên phòng ngủ thì cô có đồng ý không? Cô không dám nghĩ bởi lòng cô đang cực kì hỗn loạn…
- Lam nhi, Because I love You, em đã chuẩn bị xong chưa?
Đột nhiên Diêm Nhược Thiên đổi giọng.
A? Kịch bản sao đột nhiên thay đổi chóng mặt như vậy, cô không cách nào tiếp thu nổi.
- Because I Love You.
Hắn cốc nhẹ lên trán cô.
- ‘Because I Love You.
Á, em đã tải về điện thoại, ngày nào cũng nghe mấy lần, sắp thuộc lời rồi… dường như cô đã nói sai gì đó. Là gì nhi?
- Anh biết, anh rất mong chờ đấy.
Dù hắn nghĩ mãi không rõ ràng, rất khó tin nhưng đáp án đã được xác định, cô chính là “người đó”, nhưng khi chưa có chứng cứ mà chỉ có suy đoán, hắn sẽ không manh động.
Vài giờ sau đó, Lam Vân Diễm nằm trên giường, cô đang suy nghĩ về vấn đề trước đó, rốt cuộc cô đã nói sai gì?
Bởi lo lắng hắn sẽ van nài được về ngủ chung, cô cảm thấy thời cơ chưa tới nhưng cũng không nỡ từ chối, cô cảm thấy do dự, cô cũng chưa suy nghĩ kĩ về những hành động cũng lời nói của hắn tối nay, giờ cẩn thận ngẫm lại thì rõ ràng Diêm Nhược Thiên đang thăm dò gì đó, chẳng lẽ hắn đoán cô là nhân viên vệ sinh ở phòng tổng giám đốc sao?
Hắn cư xử rất cẩn thận, dò sinh lòng hoài nghi nhưng không vội ngả bài, dường như còn muốn dùng thủ đoạn để chính cô làm việc này.
Từ lúc này trở đi cô sẽ phải cẩn thận hơn, nghĩ mọi cách tránh hắn, nhất định phải lựa chọn lúc hắn không ở công ty mới quét dọn…. Với thân phận phu nhân tổng giám đốc của cô thì việc thăm dò hành tung của hắn từ thư kí là việc rất dễ dàng.Chỉ cần nửa tháng an toàn là mọi việc sẽ đâu vào đó.
Nếu bình thường ít gặp mặt mà đột nhiên người kia muốn mời mình uống café, vậy chín phần là chẳng tốt đẹp gì, Lâm Dĩ Quân luôn tự nhủ trong lòng, vậy nên việc mời mọc này nọ cần phải tránh, nhưng vài tình huống lại trở nên bất khả kháng, ví dụ như tình huống trước mắt.
- Đại tổng giám đốc rảnh rỗi hay sao mà mời em tới uống café?
Lâm Dĩ Quân không thích phòng anh họ bởi nơi này quá lạnh lẽo, trừ khi có việc cần bằng không nào sẽ chẳng bước chân vào nơi này nửa bước.
- Mời em tới đây với tư cách một người anh, không phải là tổng giám đốc.
Diêm Nhược Thiên mỉm cười ôn hòa nhưng Lâm Dĩ Quân không hề cảm thấy thoải mái, dường như là có tật giật mình vậy.
- Đây là café do chính tay anh pha, em uống thử xem.
Cô rất muốn từ chối, do công việc nên uống café rất nhiều, tuy vậy nhưng cô vẫn đáp một tiếng “vâng” rồi ngoan ngoãn bưng chén lên nhìn bằng ánh mắt e dè. Trước mặt anh họ rất ít người có thể đùa giỡn, nhưng tách café này cũng khá ngon!
- Cảm giác thế nào?
Lam Dĩ Quân giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.
- Em có muốn gọi điện mời Lam nhi tới uống cùng không?
Diêm Nhược Thiên nói rất bình thản, không hè có ý dò xét nhưng Lâm Dĩ Quân giật nảy mình.
Anh họ biết rồi sao?
Khẽ nhíu mày, hắn cười khẩy:
- Lúc này Lam nhi không tiện tới đây à?
Ngẩn ra một lúc cô mới kịp phản ứng, vội vàng đáp lại:
- Đúng thế, cô ấy đang đi học.
- Cô ấy học cái gì?
- Nghệ thuật cắm hoa.
Lúc này cô cực kì tự tin.
- Nghệ thuật cắm hoa à? Hình như cô ấy không có thiên phú về phương diện này thì phải?
- Cái này, đúng vậy, nhưng rảnh rỗi không có việc gì làm, cắm hoa cũng rèn luyện tâm tính, vừa để giết thời gian, thiên phú không quá quan trọng.
Theo lẽ thường thì người đẹp với tính cách như Diễm Diễm thường rất thích hoa cỏ, cô thì hoàn toàn khác, chẳng phân biệt nổi mẫu đơn và hoa cúc, hoa hướng dương và hoa thược dược khác nhau ở chỗ nào nên đã không ít lần chuốc lấy xấu hổ.
Khẽ nhếch miệng, dường như Diêm Nhược Thiên không hề để tâm:
- Gần đây hai người bọn em có liên lạc không?
- Liên lạc… Tất nhiên rồi, bọn em là bạn thân mà, rảnh rỗi thì gọi điện tâm tình là chuyện bình thường.
Cô cảm thấy nguy cơ, cách nói chuyện của anh họ lúc này khiến người ta khó lòng nắm bắt tâm tư.
- Nhưng anh lại nghe nói gần đây cô ấy theo học lớp nấu ăn.
- Nấu ăn…. Đùa á? Chắc là cô ấy cảm thấy cắm hoa nhàm chán, hoa chẳng có gì đặc biệt nên muốn thay đổi một chút, tính cách phụ nữ là sớm nắng chiều mưa mà.
Con bé chết tiệt kia lại thay đổi kịch bản mà không thèm báo trước, cố tình biến mình thành trò cười sao?
- Đúng thực là không biết đường nào mà lần.
Lâm Dĩ Quân chỉ biết cười khan:
- Cô ấy là người dễ đổi ý mà.
- Thật à?
Nghe đến đây nhịp đập tim cô dường như chững lại
- Mỗi người đều có cách nghĩ của mình, Diễm Diễm cũng vậy, cô ấy không nói gì cũng chưa hẳn là trong lòng không hề cảm thấy bất mãn.
- Là ý gì?
- Không có gì, em chỉ muốn nhắc anh, không nên bị vẻ bề ngoài đánh lừa, như em này, lần đầu tiên thấy Diễm Diễm cũng bị ngoại hình như búp bê và sự ưu nhã của cô ấy đánh lừa, lúc về nhà cô ấy bị mẹ mắng thì hình tượng sụp đổ, lao ra chỉ cãi nhau với mẹ không chút yếu thế, khi đó em mới nhận ra cô ấy không nhu nhược như mình vẫn tưởng.
Kỳ thực thì việc bị đá đít khỏi phòng ngủ cũng khiến hắn bất ngờ, giờ nghe tới việc này thì cũng không quá kinh ngạc:
- Sao trước kia em không hề nhắc tới chuyện này?
- Anh có hỏi đâu?
Lâm Dĩ Quân tỏ vẻ vô tội.
- Giờ anh hỏi đây, cô có còn giấu anh chuyện gì nữa không?
- Gì?… Chuyện gì là chuyện gì?
Không phải cô đa nghi mà rõ ràng là anh họ đã phát hiện ra gì đó.
- Chuyện về Diễm Nhi.
- Em biết thì anh cũng biết cả rồi, còn gì để mà nói đâu?
Dù là hắn biết hay không thì cô vẫn phải dùng chiến thuật tung hỏa mù ra đối phó.
- Đừng già vờ ngu ngốc trước mặt anh.
Là vậy nhưng mà cô sao có thể phản bội bạn thân nhất đây? Không thể nào, người kia mà nổi cơn tam bành thì rất đáng sợ, chắc chắn sẽ cắt đứt luôn! Đành phải “vừa đấm vừa xoa” vậy:
- Cái gì biết em khai hết rồi, nếu anh muốn thăm dò thêm thì tự đi tìm người ta mà hỏi, em còn bận việc, không rảnh tiếp anh đâu.
Diêm Nhược Thiên cũng không ngăn cản, hắn cũng đoán Quân Quân sẽ không hé răng được gì, nhưng từ thái độ kì quái của cô thì hắn càng dám khẳng định suy đoán của mình là chính xác.
Tiếp theo đây hắn chỉ cần tìm cơ hội bắt gian. Cũng không khó, hằng ngày cô ra ra vào vào trong địa bàn của hắn nên không sợ vụt mất.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn nhấc máy:
- Chuyện gì?
- Tổng giám đốc, phu nhân vừa gọi tới, do không muốn quấy rầy anh cùng tiểu thư nói chuyện nên em đã báo phu nhân một lát nữa gọi tới.
- Chuyện xảy ra lúc nào?
- Khoảng nửa giờ trước.
- Tôi biết rồi.
Cúp máy, hắn khẽ nhíu mày, dường như có gì đó không đúng. Vài ngày gần đây cô rất hay gọi cho hắn, hiển nhiên hắn cũng thích “nấu cháo điện thoại” với cô, nhưng quá nhiều thì… Một ý niệm lóe lên trong đầu, hắn đã hiểu ra!
Hắn vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc nhưng đã không thấy bóng dáng của cô nữa.
Thật sơ ý quá!
Lúc La Tuấn báo cô gọi tới hắn đã cảm thấy kì quái, cô thường gọi thẳng tới số di động, tại sao lại gọi qua thư kí chứ? Chỉ là lúc đó hắn không nghĩ cẩn thận bởi rất đoán được việc bà xã có họ với “quỷ linh tinh” nếu không hắn đã sớm đoán ra dụng ý trong đó.
Hắn đã đánh giá cô quá thấp về sự cơ trí… Nghĩ một chút, hắn quyết định dùng việc quét dọn không sạch sẽ gọi cô tới… Nhưng vừa đặt tay lên điện thoại thì lại rụt về.
Không được, mặc dù nhận định đó là cô nhưng lỡ không phải thì sao? Dù khó như trúng xổ số nhưng đã dính thì không biết làm sao giải thích, tốt nhất là lấy chứng cớ đầy đủ khiến cô cứng họng mới khôn ngoan.
Chứng cứ không hề khó, hắn có thể lấy tài liệu từ người quản lí nhân sự, nhưng việc này có thể kinh động tới bộ phận nhân sự, không phải là cách hay.
Làm sao cho tốt?
Hắn nhìn về phía tấm rèm pha lê lóe lên tinh quang, nhìn chăm chút một hồi, dây chuyền hột xoàn? Hắn vội vàng nhặt lên, vật này rất quen bởi đây là tín vật mà hắn đưa cho Diễm Nhi.
Nhếch miệng cười đắc ý, rõ ràng ông trời cũng ủng hộ hắn, chứng cớ nắm trong tay để xem cô còn dám cứng đầu hay không.
“Rõ là ngốc nghếch, vòng cổ bị rơi mà cô không nhận ra sao?”
Thực ra cô chẳng hề quan tâm tới đồ trang sức, dù mất đi cũng không hề tiếc nuối, chỉ là cái vòng cổ này có ý nghĩa đặc biệt bởi nó là lễ vật đầu tiên Diêm Nhược Thiên tặng cô, khi hai người mới quen, đi ngang qua một tiệm trang sức, đột nhiên cô dừng trước tủ kính nhìn một chút, hắn liền kéo cô vào trong rồi chọn chiếc vòng cổ này, cô từ chối nhưng hắn nói đây là quà ra mắt nên cô chẳng còn cách nào khác mà nhận lấy.
Dù thế nào thì cô nhất định phải tìm chiếc vòng kia về! Tìm kĩ đã mấy mấy lần, chỉ còn nơi mẫn cảm nhất – phòng tổng giám đốc. Vẫn không thấy, sau một đêm thì chắc chắn có người nhìn thấy rồi lấy đi, chiếc vòng ấy không rẻ chút nào.
Nhưng vẫn chưa tìm trong phòng tổng giám đốc, cô không thể bỏ qua cơ hội.
Lấy điện thoại, Lam Vân Diễm gọi cho thư kí La Tuấn của Diêm Nhược Thiên, biết hắn đang họp nên cô vội vàng nhân cơ hội tới phòng làm việc tìm kiếm.
Nhanh chóng đẩy xe dụng cụ vào phòng tổng giám đốc, cô thầm cầu trời khấn phật, đây là hy vọng duy nhất của cô.
Nhưng lật tung mọi thứ mà vẫn không tìm thấy chiếc vòng.
- Cô đang tìm gì thế? Cần tôi tìm hộ không?
Giật này mình, Lam Vân Diễm quay đầu lại nhìn hắn bằng gương mặt cứng đờ, chỉ thấy nụ cười chân thành của Diêm Nhược Thiên nhưng cô cảm thấy lúc này nó thật đáng sợ. Không phải hắn đang họp sao?
- Tôi tìm giúp cho, cô tìm gì thế?
Hắn quá thân thiện khiến người ta nổi da gà, dường như hắn sinh ra có thể gánh thêm thiên chức của ông già Noel vậy.
- Không, không cần!
Cô vội lắc đầu bò dậy. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Lại ấp úng mở miệng: – Tôi đến tìm đồ.
Thôi xong! Cô che miệng theo bản năng, là cô lỡ mồm nói sai cái gì sao?
Khẽ mỉm cười, hiển nhiên Diêm Nhược Thiên sẽ không nói cho cô biết, lúc này cô đang nghĩ gì dù không nói ra thì hắn cũng đoán được:
- Đây là phòng của tôi, có thật là cô không cần sự giúp đỡ không?
- Không, không cần đâu, tôi nghĩ là nó rơi ở chỗ khác, tôi phải đi tìm đã, xin lỗi vì đã làm phiền sếp!
Lam Vân Diễm vội vàng chạy ra, nhưng đột nhiên khi đi qua bên cạnh thì bị hắn túm tay khiến cô chết đứng:
- Tổng… Tổng giám đốc, có chuyện gì không?
- Cô quên mang đồ đi.
- Đồ… Cái gì?
Cô kinh ngạc nhìn lại.
Một lúc sau, hắn chỉ về phía chiếc vòng cổ chậm rãi đung đưa trước mặt cô.
- Vòng cổ của tôi!
Lam Vân Diễm mừng rỡ đưa tay bắt lấy nhưng Diêm Nhược Thiên đùa nghịch như trẻ con, khẽ nhấc tay lên khiến cô vồ hụt, rất nhanh cô đã nhân ra một điều—vì sao hắn khẳng định cô là chủ nhân của chiếc vòng này? Đáp án chỉ có một, hắn đã tìm ra đáp án, cô đã bị tóm.
- Sao anh phát hiện ra? Là do chiếc vòng cổ này sao?
Cô định tháo khẩu trang nhưng lại do dự rụt tay về.
Khẽ nhíu mày, Diêm Nhược Thiên tháo chiếc kính đáng ghét kia xuống, đôi mắt đáng yêu kia không nên bị che đi.
- Người bình thường có cơ hội thấy tổng giám đốc thì chắc chắn sẽ ra sức biểu hiện bản thân, em thì chỉ muốn chạy trốn, hành vi như vậy dù có ngốc đến đâu cũng có lúc nhận ra.
Hắn kéo cô tới rồi đặt chiếc vòng về lại vị trí vốn có của nó.
Đúng vậy, sao cô không nghĩ tới điểm này nhỉ?
- Em gọi tới tìm anh, thư kí không thể không nói, đấy là chức trách của cậu ấy.
- Em đã bảo là không có việc gì quan trọng, muốn người ta không nói cho anh biết.
- Là thư kí của anh, không phải của em, dù là chuyện tư hay việc công, quan trọng hay không cậu ta đều không dám tự quyết định, nếu để anh phát hiện có điều gì dấu giếm thì chắc chắn sẽ mất việc luôn.
Không sai, cô quá ngốc, sao hắn có thể tiếp nhận một thư kí làm việc cẩu thả được chứ?
- Vậy nên em bỏ cái việc này đi.
Hiển nhiên hắn không muốn Lam Vân Diễm tiếp tục làm công việc này.
Dù sớm đã đoán được phản ứng của hắn, nhưng thái độ này khiến cô khó chịu:
- Không được, ở đây em cảm thấy rất vui.
- Việc này có gì vui vẻ mà làm chứ?
Nghĩ tới việc hằng ngày cô làm như người hầu khiến hắn bực mình, hắn không hiểu cô tìm được niềm vui từ việc này.
- Anh đừng xem thường việc này, nó không giống như anh thấy đâu.
- Anh không biết, nhưng em đừng cãi.
- Em không muốn, không muốn!
Không ngờ rằng cô lại cố chấp như vậy, Diêm Nhược Thiên hơi nóng đầu:
- Em muốn anh phải sa thải em à?
- Anh không thể làm như thế, bởi anh cũng không muốn bị cả tập đoàn đàm tiếu.
Hắn rất quan tâm tới hình tượng và thể diện, sao có thể làm rối tung lên được đây?
Nếu bình thường thì là như vậy, nhưng lúc nhìn cô Diêm Nhược Thiên phát hiện mình không thể do dự được, vì cô hắn không tiếc bất cứ giá nào.
- Không hi vọng nhưng không phải là anh không dám làm, em có dám đánh cuộc với anh một lần không?
Lam Vân Diễm muốn nói hắn đừng hù dọa cô, nhưng thật lạ, lúc này cô cảm thấy hắn nói được là làm được, nếu làm quá lên khẳng định bản thân sẽ chịu thiệt.
- Nếu anh làm vậy, đừng có hòng đặt chân vào phòng ngủ nữa.
- Em muốn hạ chiến thư với anh sao?
- Không phải, em chỉ muốn cho anh rõ, quyền quyết định từ chức hay làm tiếp công việc này là thuộc về em.
- Em đang cố chống đối lại anh sao?
- Anh đừng coi em là đứa con nít đang tức giận, không phải thế, chỉ là em không muốn làm bà nội trợ hoàn hảo, việc này em muốn tự mình quyết định.
- Anh hiểu, chắc chắn anh sẽ khiến em bỏ việc này.
Nghe xong cô lại cảm thấy lo sợ.
- Anh muốn làm gì?
Diêm Nhược Thiên không nói gì. Hắn không muốn nhượng bộ, sao hắn có thể để cô làm công việc cực khổ như vậy đây? Lần này hắn đồng ý theo cô, nhưng chưa tới một tháng cô sẽ phải biết đều mà nộp đơn từ chức.