Tổng Tài Gian Ác

Chương 88: Không phải cô có thể cám dỗ được

.........

Phòng tổng tài tập đoàn An Dương.

An Tử Thành đang tựa lưng mệt mỏi trên ghế, nhìn tờ báo trên bàn mà đầu đau như búa bổ, đưa tay day day hai bên thái dương.

“ Tử Thành! Xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói vọng từ phía ngoài cửa chuyển đến, Bùi Hạo Hiên lập tức đẩy cửa lao vào, chạy đến bên cạnh hắn.

An Tử Thành ném tờ báo trên bàn về phía trước mặt của Bùi Hạo Hiên, trên tờ báo là bức ảnh to của Bạch Phi Phi choán hết một phần tư mặt báo.

“ Mình đã biết rồi.” Sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta bình tĩnh nói.

Bùi Hạo Hiên thở dài một hơi ngồi ra ghế sofa, châm một điếu thuốc nói: “ Lão già đó tại sao đột nhiên chết chứ, thế thì toàn bộ tài sản khổng lồ của nhà họ Bạch không phải rơi hết vào tay Bạch Phi Phi và Triệu Mẫn sao, thật đúng là khiến bọn họ vớ bở mà.” Nói xong, nhả ra một làn khói thuốc.

“ Mình lo lắng không phải cái này!” An Tử Thành đan mười ngón tay vào nhau, con ngươi lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Hiên.

Bùi Hạo Hiên nhếch nhếch mày với hắn: “ Lúc này không phải là lúc cậu tranh thủ thời cơ tốt nhất sao? Bạch Chí Văn đột nhiên đột tử chết, nội bộ kỹ thuật Bạch Dương nhất định sẽ hỗn loạn, còn Bạch Phi Phi thì hề có kinh nghiệm kinh doanh, lúc này cậu tranh thủ cưới Bạch Phi Phi, thế thì kỹ thuật Bạch Dương không phải cũng rơi vào tay cậu sao.”

An Tử Thành thở dài một hơi, đổi sang người khác có lẽ vui còn không hết, nhưng hắn quả thật không muốn kết hôn với Bạch Phi Phi, hơn nữa cũng đã lật bài với lão An rồi, Bạch Chí Văn chết vào lúc này, khiến kế hoạch mà hắn đã sắp xếp bị xáo trộn cả lên rồi.

“ Mình là không muốn kết hôn với cô ta, vì việc này mình đã lật phản với lão già An rồi, có lẽ vài ngày nữa ông ta sẽ về nước, bây giờ Bạch Chí Văn chết, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách ép mình và Bạch Phi Phi kết hôn, sau đó có thể đương nhiên tiếp nhận kỹ thuật Bạch Dương rồi.” Hắn buồn bực châm điếu thuốc trong tay, sự việc đã đến bước này, thế thì Bạch Phi Phi đó, lấy hay không lấy đây?

Nghe hắn nói những lời này, Bùi Hạo Hiên cười khẩy vài tiếng: “ Tại sao lại không cưới? Cậu cưới Bạch Phi Phi đồng thời vẫn giữ Hàn Gia Lệ ở bên cạnh, không phải được rồi sao?” Trong mắt anh ta, An Tử Thành sẽ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng bây giờ hắn vì Hàn Gia Lệ mà biến thành kẻ chung tình.

An Tử Thành chán nản nhả một làn khói, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“ Mình không muốn để cô ấy ấm ức, nếu như kết hôn thì thân phận của cô ấy sẽ bị báo chí moi móc, nhất cử nhất động của cô ấy sẽ bị phóng to vô hạn, cả ngày sẽ trở thành trò cười cho người ta trên bàn trà bữa cơm, mình không muốn người khác bới móc cô ấy, xem thường coi như vợ bé.

Người hắn yêu là để chiều chuộng yêu thương, hắn không đồng ý cho bất cứ kẻ nào chà đạp cô.

“Bộp bộp bộp bộp.........” Bùi Hạo Hiên ném đầu thuốc trong tay đi, vỗ tay nhiệt liệt về phía hắn, nụ cười trên mặt đầy chế giễu: “ An Tử Thành, cậu từ lúc nào thăng cấp thành kẻ chung tình thế chứ? Vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cơ hội tốt như thế, có đáng không?”

An Tử Thành cụp mắt không nói gì, hút thuốc, bình tĩnh suy nghĩ gì đó.

“ Mình không nghĩ được nhiều thế, dù sao mình cũng đã lật bài ngửa với lão già rồi, nhiều nhất thì mình tổn thất một cái kỹ thuật Bạch Dương đó, tập đoàn An Dương mấy năm nay đa phần cũng đã bị mình điều khiển từ xa rồi, mình kiên quyết không kết hôn.” Hắn thầm hạ quyết tâm, vì Hàn Gia Lệ, hắn lùi một vạn bước, tổn thất bao nhiêu hắn mặc kệ.

Bùi Hạo Hiên mặc dù không tán thành nhưng chuyện àny là chuyện tình cảm của bản thân An Tử Thành, dù cho hắn có chọn lựa thế nào hắn cũng không can thiệp, thế là đứng dậy không nói nhiều nữa, vỗ vỗ vào vai An Tử Thành: “ Nếu cậu đã quyết định như thế, thế thì mình chỉ có khích lệ cậu, mình sẽ toàn lực giúp cậu.” Nói xong, quay người đi ra khỏi phòng tổng tài.

..............

Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Phi Phi mấy ngày này đều đang bận việc của nhà họ Bạch, hầu như không quay về Vịnh Tiên Thủy.

Hàn Gia Lệ thoải mái tự tại, cầm chiếc ghế nhỏ ngồi bên bồn tắm, đang tắm cho chú chó Gia Gia.

Gia Gia bị cô giày vò cực kỳ khó chịu, ra sức chống chọi để đòi chạy ra ngoài.

“ Đừng động, tại sao mày không ngoan thế chứ, vừa sáng sớm đã chạy khắp phòng tao tè bậy, nếu như tao không tắm rửa sạch sẽ cho mày, tao sẽ ném mày đi làm mồi cho sói đấy.” Nhìn Gia Gia không chịu phối hợp, cô tức dúi đầu nó vào trong nước.

“ Gâu gâu....gâu gâu.......” Gia Gia đáng thương vùng vẫy giãy giụa bốn cái chân nhỏ trong nước.

An Tử Thành đứng dựa ngoài cửa, nhìn con chó kêu gào thảm hại trong nhà tắm, không kìm được cười trộm mấy lần, tất cả những phiền muộn đều tan biến, đi vào nhà tắm hứng thú nhìn cô.

“ Cô đối xử với em gái tôi như thế à?” Hắn cúi đầu đồng tình nhìn

Gai Gia trong chậu trước.

Hàn Gia Lệ ngẩng đầu, dùng tay áo lau nước trên mặt, vẻ không phục nhìn An Tử Thành: “ Tôi thấy, nó chính là con gái của anh và bồ của anh đấy?”

An Tử Thành đưa tay nhéo vào má cô một cái: “ Người đó là cô đấy? Chỉ có làm với cô con chó mẹ này mới có thể sinh ra được con cún Gia Gia này.”

“ Anh........” Tại sao lúc nào cũng chửi cô là chó? Hàn Gia Lệ bị hắn chọc cho tức mặt đỏ tía tai, đứng dậy ném Gia Gia trong tay cho hắn: “ Không nói với anh nữa, con gái anh anh đi mà tắm.”

Sau đó bực tức đi ra khỏi nhà tắm, quay người nằm trên sofa xem tivi.

Hắn cúi đầu nhìn Gia Gia bị lạnh đanh run cầm cập, hòa thêm nước ấm vào trong chậu, rồi lại đặt Gia Gia vào trong nước, hai tay nhẹ nhàng xoa lên đầu Gia Gia: “ Gia Gia à, vẫn là ba đẻ con đối tốt với con phải không? Sau này đừng để ý mẹ con, mẹ con chỉ biết đánh con thôi.”

Nói xong, Hàn Gia Lệ không nhịn được cười phá lên, cầm lấy gối trên ghế sofa ném vào đầu An Tử Thành: “ Đồ cầm thú như anh là ba đẻ của nó, nhưng tôi không phải, tôi không sinh nổi đứa con trai gen biến dị như thế.”

An Tử Thành lập tức buông Gia Gia trong tay ra, một tay đón lấy chiếc gối trong tay, Gia Gia tranh thủ cơ hội giũ giũ nước trên người mình, sau đó chạy ra ngoài.

“ Gâu gâu........”

Hàn Gia Lệ đứng dậy định đuổi theo, nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác đạp ra.

Mã Phi thần sắc hoảng loạn chạy vào: “ Lão Gia, ngài đợi chút, ngài không thể vào.”

Trong phòng im lặng đáng sợ, An Tử Thành và Hàn Gia Lệ sững sờ một lát, quay người nhìn lão An.

“ Ba!” An Tử Thành ngạc nhiên, không ngờ lão An lại từ Mỹ về nhanh như thế.

“ Bốp........” Lão An tức run người, tiến lên phía trước giơ tay cho hắn một cái bạt tai, trong con người vằn lên những tia máu giận dữ: “ Mày là đồ súc vật, tao muốn mày tống cổ con đàn bà này ra khỏi nhà cho tao!” Nói xong, ánh mắt nguy hiểm trợn trừng nhìn Hàn Gia Lệ.

“ Bác......” Hàn Gia Lệ nét mặt hoảng loạn, kinh ngạc đứng ở đó sợ hãi nhìn ông ta.

“ Bốp..........” Lão An giơ tay không hề khách khí lại cho Hàn Gia Lệ một cái bạt tai, sau đó lớn tiếng chửi mắng: “ Ai là bác của cô? Cô là loại gái điếm lẳng lơ, Tử Thành là đàn ông đã có vợ chưa cưới, không phải người cô có thể cám dỗ, cô cút ngay lập tức ra khỏi nhà này cho tôi.”