“ uhm.......uhm uhm........” Mặt Hàn Gia Lệ nhăn nhó trong đau đớn. Hai tay nắm chặt lấy ga giường, hai chân ra sức giãy giụa vùng vẫy.
Cổ bị hắn ta bóp chặt không có cách nào thở được, Hàn Gia Lệ không biết là ai muốn ra tay độc ác với cô như thế.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng mở cửa chuyển đến, Hàn Gia Lệ căng thẳng nhìn ra cửa, muốn thở để kêu cứu nhưng không bật ra được tiếng, chỉ có thể nhìn mà ú ớ không nói được.
A Háng nhìn tình hình không ổn, một tay kéo chăn ra, ôm Hàn Gia Lệ từ tầng Tiêu Dật Nhiên nhảy qua cửa sổ xuống.
Mã Phi sau khi mở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt giật nảy mình: “ Mày là ai? Buông cô ấy ra!” Nói xong lao nhanh đến.
A Háng quay đầu liếc nhìn anh ta, đứng ở trên ban công định lấy đà nhảy. Ngay sau đó, nhảy vững xuống đất, ôm Hàn Gia Lệ chạy về con đường nhỏ trước mặt.
Mã Phi cũng nhảy qua cửa sổ đuổi theo tên mặc áo đen đó. Hôm nay nếu như anh ta làm mất Hàn Gia Lệ, thì Thành Gia sẽ lấy mạng của anh ta cũng không biết chừng, cứ nghĩ đến đây là anh ta toàn thân toát mồ hôi hột.
Tài nghệ của A Háng cũng rất tốt, dù cho ôm Hàn Gia Lệ nhưng vẫn chạy như bay, nhưng Mã Phi cũng không dễ đối phó, mắt nhìn hắn ta mà đuổi theo sát nút.
A Háng nhìn khả năng sẽ gặp nguy hiểm, tăng tốc độ bước hân, mang theo một người sẽ khiến hắn gặp phiền toái, đang suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn phía không xa có một cái hồ rất to.
Thế là chạy tức tốc về phía hồ trước mặt, đẩy tay ném Hàn Gia Lệ xuống hồ, lạnh lùng nhìn Mã Phi, sau đó quay người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
“ Hàn Tiểu thư..........” Mã Phi nhìn mặt hồ tối đen hoảng sợ hét lên một tiếng.
Thôi xong rồi! Hàn Gia Lệ không phải sẽ chết chìm trong nước đấy chứ, Mã Phi không còn tâm trí đuổi theo tên áo đen nữa, cởi bỏ áo khoác, nhảy vào trong nước.
Cổ Hàn Gia Lệ đau kinh khủng, vết thương cũ cộng thêm vết thương hành hạ cô chỉ còn chút hơi tàn, cơ thể cô nhanh chóng chìm vào đáy nước sâu, không còn kịp mà nín thở nữa, uống biết bao nhiêu nước, trong mũi trong tai đều bị nước vào.
Cô đau đớn không có cách nào hít thở. Lẽ nào, hôm nay thật sự phải chết ở đây sao? Không, cô không can lòng, cô đến kẻ giết mình còn không biết, tại sao có thể chết thế nào được?
Đang nghĩ như thế, cơ thể cô thấp thoáng có người kéo lên trên, cơ thể dần dần hướng lên trên, Mã Phi ôm cô ra sức bơi hướng về bờ, sau đó đẩy cô lên trên bờ.
“ Hàn Tiểu thư, cô thế nào rồi, cô tỉnh lại đi!” Nét mặt anh ta căng thẳng ra sức vỗ vỗ vào má của Hàn Gia Lệ.
Hàn Gia Lệ nghe thấy tiếng Mã Phi đang gọi cô, nhưng cô không còn sức lực mà trả lời, cơ thể lạnh như băng, đau không thể cựa quậy nổi.
Mã Phi nhìn xung quanh, cõng cô lên lưng phi như bay về phía bệnh viện.
Ánh đèn trong phòng phẫu thuật sáng trưng, mấy vị bác sĩ căng thẳng đẩy Hàn Gia Lệ vào phòng.
Mã Phi lo lắng đi đi lại lại ngoài hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, một mình anh ta chịu không nổi rồi, gọi điện cho Thành Gia lại tắt máy, thật là kỳ lạ, Thành Gia rất ít khi tắt máy, trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, nếu như Hàn Gia Lệ xảy ra chuyện gì, anh ta biết ăn nói thế nào với Thành Gia đây.
Đột nhiên, trong đầu anh ta nghĩ đến một người, Bùi Hạo Hiên.
Thế là ngay lập tức gọi đến số của anh ta.
Vừa thấy liên lạc được, thì đầu dây bên kia đã chuyển đến tiếng rên rỉ dâm đãng của phụ nữ, “ Hiên.....đúng rồi...nữa đi........em vẫn muốn mà.”
“ Ôi....Hiên.......mạnh lên......nhanh lên..........em chịu không nổi rồi.”
Mã Phi nghe thấy bỗng rùng mình một cái, nhưng anh ta đã không còn nghĩ được nhiều như thế, lo lắng hét vào phía bên kia điện thoại: “ Hiên Gia, xảy ra chuyện rồi!”
Giọng nói hổn hển của Bùi Hạo Hiên chuyển đến từ đầu dây bên kia: “ Chuyện gì thế Mã trợ lý, nửa đêm rồi, không nghe thấy người ta đang bán sức à.”
“ Uh....Hiên..........”
“ Hiên Gia, vừa nãy Hàn tiểu thư suýt bị giết rồi, tôi không liên lạc được với Thành Gia, anh ấy tắt máy rồi, chúng tôi bây giờ đang ở bệnh viện XXXX, anh mau đến đi, một mình tôi thật sự không nổi, Hàn tiểu thư nếu như chết thì tôi biết làm thế nào, Thành Gia sẽ không tha cho tôi cái mạng này, Hiên Gia, cứu mạng đi.......” Mã Phi cầm điện thoại mà mếu máo lo lắng.
Bùi Hạo Hiên phía bên đó đột nhiên yên tĩnh: “ Cậu nói cái gì, có người muốn giết Hàn Gia Lệ? Mã Phi cậu đợi tôi, tôi lập tức qua đó ngay.”
Mã Phi vẫn cuống quýt tiếp tục gọi điện cho An Tử Thành, nhưng giống như vừa nãy vẫn tắt máy, anh ta tức đến nỗi suýt ném điện thoại vào tường, sớm không tắt muộn không tắt, tại sao lại tắt máy đúng lúc này chứ.
Khoảng mười phút sau.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, ba vị bác sĩ toát mồ hôi trán từ trong bước ra, từ từ kéo khẩu trang xuống.
Mã Phi hoảng loạn lao lên phía trước giữ lấy vai một bị bác sĩ: “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Không sao chứ?”
Người đó thở dài, chán nản lắc đầu với anh ta: “ Bệnh nhân tim đã không còn đập nữa, xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sức rồi.”
“ Lạch xạch.........” Vừa nghe thấy lời này Mã Phi đã bị dọa cho điện thoại rơi xuống đất, thất sắc nhìn ba vị bác sĩ rồi lùi lại phía sau mấy bước.
Ông nói cái gì? Chết rồi? Chết rồi? Làm thế nào??
Nhất thời trong đầu anh ta là một mảng trống rỗng, thậm chí có chút không dám tin.
Đúng lúc này Bùi Hạo Hiên thở hổn hển chạy từ đằng xa đến, đưa tay kéo Mã Phi từ trên ghế lên: “ Người đâu? Thế nào rồi?”
Mã Phi không nói gì, biểu thị chỉ vào trong phòng phẫu thuật, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.
Ba vị bác sĩ nhìn Bùi Hạo Hiên buông tay chán nản.
“ Bệnh nhân tim đã không đập nữa rồi, mọi người hãy nén bi thương,” Nói xong, ba người đang định rời đi, nhưng bị Bùi Hạo Hiên kéo tay lại.
“ Không! Sao có thể chết được? Sao có thể thế được? Ba tên lang băm các người không được đi, nhìn lão tử đây cứu sống cô ấy thế nào.” Tâm trạng Bùi Hạo Hiên kích động bất thường, bực tức hét lên với bọn họ, nói xong lao vào phòng phẫu thuật đeo găng tay cao su lên, mở máy hít thở, mở máy xốc tim, quả nhiên lúc này trên màn hình đã hiện tim không có nhịp đập.
Ba vị bác sĩ liếc nhìn nhau, không nói câu gì, lại quay vào phòng phẫu thuật, nét mặt hồ nghi nhìn Bùi Hạo Hiên.
Thủ pháp thành thạo của hắn mà mấy vị bác sĩ đó chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp phẫu thuật đặc biệt đó khiến bọn họ nghi ngờ.
Như thế.........là đang cứu người sao?
Ba người đang định đi, nhưng đúng lúc này, máy đo nhịp tim đột nhiên chuyển đến âm thanh tút tút tút tút, ba người sững sờ vội vàng quay đầu nhìn máy đo nhịp tim, trời ơi! Sao lại thần kỳ có nhịp tim rồi!
Vừa nhìn Bùi Hạo Hiên cười đầy hy vọng, ba vị bác sĩ đằng sau lập tức hào hứng, cuống quýt lao lên giúp đỡ.
Bùi Hạo Hiên giống như một thầy thuốc chuyên nghiệp có kỹ thuật đặc biệt, rành mạch sắp xếp bọn họ nên làm thế nào.
Nửa tiếng sau, bốn người kéo khẩu trang xuống, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Bọn họ vừa kéo một mạng người từ cõi chết trở về.
“ Thế nào rồi?” Mã Phi hoảng loạn đẩy cửa lao vào.