An Tử Thành nhìn An Tử Thành quỳ trên đất cười lạnh lùng, sau đó đưa tay kéo cô ta lên: “ Phi Phi, em yên tâm đi, cây gậy gẫy đó của ông ấy không đánh chết anh được đâu.” Nói xong, ánh mắt sâu xa lạnh thấu xương nhìn Lão An, có gì đó như muốn thôn tính lão ta vậy.
“ Mày.......” Lúc này Lão An bị hắn kích giận, lao lên giơ tay tàn nhẫn cho hắn một cái bạt tai: “ Mày là đồ súc vật, dám nói với tao như thế à, mày mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không? Nếu như không có tao, mày có được ngày hôm nay hay không?”
Chịu sự sỉ nhục của ông ta, An Tử Thành nắm chặt hai bàn tay lại, ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay, hắn thật sự muốn ra tay đâm chết lão già trước mặt, nhưng lí trí bảo hắn, bây giờ chưa phải lúc, hắn nhẫn định phải nhịn.
Bạch Phi Phi khóc nức nở, nhìn trên mặt An Tử Thành hằn dấu Bạch Phi Phi ngón tay đỏ dát mà xót xa khôn ngớt: “ Bác, đều là con không tốt, bác muốn đánh thì đánh con đi, con không cho bác đánh anh Tử Thành nữa.” Bạch Phi Phi ôm chặt lấy An Tử Thành sống chết chống lại.
Lão An thở dài một hơi, tâm trạng cuối cùng cũng bình tâm lại: “ Phi Phi, con không thể như thế được, để con ở nhà họ An chịu ấm ức, để hắn tự cam đoan, nói đến lúc ta hài lòng về chuyện này mới được.” Lão An cũng lùi bước, chắp hai tay ra sau lưng.
Bạch Phi Phi giữ chặt lấy cánh tay của An Tử Thành, ngẩng đầu thương xót nhìn hắn: “ Anh Tử Thành, anh nói vài câu đi, cứng đầu đều không có lợi gì cho mọi người.”
An Tử Thành sững vài giây, những điều phức tạp trong mắt không ai có thể hiểu, sau đó quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười, dường như vừa nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn lão An gật gật đầu: “ Ba, đừng giận nữa, con sai rồi, con cam đoan sau này sẽ không khiến ba tức giận nữa, con sẽ đối tốt với Phi Phi, tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức nữa, bố yên tâm đi.”
Bạch Phi Phi mỉm cười, vội đỡ lời theo: “ Bác An, bác xem, anh Tử Thành đã xin lỗi rồi, bác tha thứ cho anh ấy đi, sau này chúng con sẽ rất hạnh phúc, sẽ không cãi nhau nữa.”
Lão An chống ba toong, biểu cảm trên mặt dịu xuống, quay đầu, giọng nói vẫn nghiêm khắc: “ Nể mặt Phi Phi, lần này ba tha cho con, lần sau nếu như con còn ức hiếp Phi Phi, ba sẽ đánh chết con.” Nói xong, chống gậy đi từ từ ra phía cửa.
“ Bác An yên tâm đi.” An Tử Thành nhìn bóng dáng lão An, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Đi được một nửa lão An đột nhiên quay người lại, nhìn hai người mặt vẫn vẻ nghiêm túc: “ Hai con mau sinh cho ta một đứa cháu trai, nhà lão Vương của Lí Thị đã có hai cháu trai rồi, nhà họ An chúng ta không thể thua kém được.”
“ Bác An.......” Bạch Phi Phi nhìn ông ta cúi đầu ngại ngùng.
“ Ha ha, cố gắng nhé Phi Phi.” Nói xong, chống gật mất hút ngoài cửa cầu thang.
An Tử Thành thở dài một hơi, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, không biết Gia Lệ tỉnh hay chưa, có Lão An ở nhà, bây giờ không thể đến bệnh viện tìm cô ấy, tránh việc lão già phát hiện sự tồn tại của Hàn Gia Lệ, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, bây giờ cũng đành phải đợi tin tức của Mã Phi. May là hôm nay Gia Lệ vừa chuyển đến bệnh viện, nhìn tình hình này vẫn nên để cô ấy ở lại bệnh viện thêm vài ngày.
Hắn tính toán kỹ lưỡng trong lòng.
.............
Bệnh viện.
Cơ thể Hàn Gia Lệ hồi phục rất nhanh, vừa tỉnh chưa được bao lâu đã có thể ngồi dậy ăn cơm rồi, ngoài bắp chân phải không thể cử động, những chỗ khác tất cả đều bình thường. Xem ra, không nghiêm trọng như bác sĩ nói.
Lưu & chia sẻ:
BẠN ĐANG BẬT CHẶN QUẢNG CÁO!
Quý khách vui lòng bỏ chặn quảng cáo với web docsach24 trên trình duyệt và tải lại trang. Vui lòng xem quảng cáo để ủng hộ team duy trì web và đăng truyện nhiều hơn.