Tổng Tài Gian Ác

Chương 102: Nhảy cùng với sói

Nhìn biển rộng mênh mông, Mã Phi uể oải lắc lắc đầu, khả năng cứu được người bằng cách này rất nhỏ, nhưng đây là cách duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến vào lúc này. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên, vừa ấn nút nghe. Vài giây sau đó, thần sắc anh ta lập tức cứng đờ, vội chạy về phía An Tử Thành.

Cho đến khi chạy đến sau lưng An Tử Thành, mới nén giọng xuống: “ Thành Gia, xảy ra chuyện rồi.”

An Tử Thành hạ ống nhòm trong tay xuống, quay người day day hai thái dương, bây giờ hắn thật sự không muốn quản nhiều chuyện như thế: “ Chuyện gì thế? Nếu như là chuyện công ty thì đừng nói, chỉ cần có thể cứu được người, công ty đó có phá sản cũng chẳng quan trọng.”

Mã Phi nhìn hắn, lắc lắc đầu: “ Thành Gia, lão gia ông ta....chạy rồi.”

Vừa nhắc đến tên lão già đó là hắn hận nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chặt, căm hận vung tay ném cái ống nhòm đó vào trong nước biển.

“ Lão già chết tiệt này, lần này tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta.”

“ Thành Gia, có cần đuổi theo không?” Mã Phi thăm dò hỏi, đợi mệnh lệnh của hắn.

An Tử Thành xua xua tay với anh ta: “ Không cần, chạy được với không chạy được cũng như nhau, ông ta nhất định là quay về Mỹ rồi, trang viên như mạng sống của ông ta, ông ta không thể vứt bỏ trang viên. Cậu ngay lập tức liên hệ với California Mỹ bên đó, tôi muốn phá hủy trang viên đó.” Hắn muốn cho ông ta biết, dây đến hắn thì đồng nghĩa sẽ mất đi trang viên đó mà ông ta dùng mạng để bảo vệ.

“ Biết rồi Thành Gia, trời sắp tối rồi, anh vẫn nên đi vào trong nghỉ ngơi chút đi, chúng tôi sẽ thức đêm tìm người.” Mã Phi có chút lo lắng vỗ vỗ vai hắn, sau đó quay người tiếp tục giăng lưới.

An Tử Thành thời dài một hơi, nhìn trời đang dần chuyển tối, trong lòng bất an như có sóng trào trong lòng, nếu như sớm biết sẽ thành thế này, hắn sao phải kết hôn cùng Bạch Phi Phi, đâm cho lão An đó một nhát dao là được.

Nhìn bóng dáng cô đơn đứng trên mũi thuyền đó, Bùi Hạo Hiên châm một điếu thuốc, ra khỏi khoang thuyền bước về phía An Tử Thành.

“ Mình đã điều tra toàn bộ đảo quanh khu vực biển này, gần đây nhất có An Tử Thành hòn đảo.” Nói xong Bùi Hạo Hiên từ đằng sau lấy ra một tấm bản đồ, chỉ trên bản đồ vị trí màu xanh nói: “ Cậu xem, đảo Phổ Nhĩ Phi là gần đây nhất, sau đó là đảo Cầu Vồng, cuối cùng cái này là xa nhất gọi là Đảo Trường Vân, mình đã sắp xếp rồi, chúng ta sẽ tìm từ đảo Phổ Nhĩ Phi trước, nếu như người còn sống, khả năng lớn nhất chính là ở trên đảo.”

An Tử Thành không nói gì, cúi đầu châm thuốc, hút một hơi thật sâu, trậm lặng một lúc, lạnh lùng quay đầu nhìn Bùi Hạo Hiên: “ Hiên....cô ấy sẽ sống chứ?”

Bùi Hạo Hiên hơi sững người, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt hắn vẻ bất lực và sợ hãi như thế này bao giờ.

Nhưng, anh ta biết trả lời thế nào đây? Nói thật sao? Trong tình cảnh rơi xuống biển sâu thế này khả năng sống là không có, nhưng như thế thì quá tàn nhẫn đối với hắn.

Nghĩ một lát vẫn quay người vỗ vỗ vai an ủi: “ Đừng nghĩ quá nhiều, hoặc là sẽ có kỳ tích đặc biệt.”

An Tử Thành cúi người bò nhoài trên lan can thuyền, hai tay ôm đầu: “ Mình không muốn cô ấy chết, mạng của cô ấy là của mình.”

.........

Trời dần tối, Hàn Gia Lệ nằm trên cát tĩnh lặng ngủ say, bây giờ hy vọng duy nhất chính là sẽ có người đến cứu bọn họ.

Tiêu Dật Nhiên ngồi bên cạnh cô đốt lửa, im lặng nhìn người con gái trước mắt hít thở đều đều, đưa tay nhẹ vuốt ve trên má cô.

Thực ra, nếu như không phải tại vì thân phận đặc biệt của mình, anh ta thật sự raát muốn dẫn người con gái trong tim mình đến một hòn đảo không một bóng người, xây một căn nhà nhỏ, sống một cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoià. Sau đó lại sinh thêm mấy đứa con, mỗi ngày dẫn bọn chúng đi xem mặt trời mọc xem mặt trời lặn, không cần lo lắng thù hận, cũng không cần lo lắng công ty phá sản, giống cuộc sống như thế này, thì thật hạnh phúc biết bao!

Nghĩ như thế anh không kìm được bật cười, nếu như người con gái đó là Hàn Gia Lệ, có lẽ cuộc đời anh cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi.

Tiêu Dật Nhiên ngẩng đầu, cởi áo mặc trên người mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, đứng dậy ý định muốn đi tìm ít củi, nhưng ngước mắt nhìn về phía ngay gần đó thấy một đám gì đó đang chòng chọc trừng mắt nhìn bọn họ.

Tại vì gần đó là một mảng tối đen, cho nên không nhìn rõ là con gì, chỉ nhìn thấy khoảng mười đôi mắt xanh toát ra ánh nhìn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Anh hít một luồng khí lạnh......đó là.........sói..........!

Tim Tiêu Dật Nhiên lập tức co thắt lại, chạy như bay đến bên cạnh Hàn Gia Lệ, kéo cô từ trên cát dậy, sau đó kéo cô nhanh chóng lùi về phía sau.

“ Sao thế?” Hàn Gia Lệ bị giật mình tỉnh giấc, mắt còn he hé hoài nghi nhìn Tiêu Dật Nhiên.

“ Hú.........” Đúng lúc này, một con sói phía đối diện cất cao tiếng hú trong cổ họng gọi bầy đàn lên.

Nghe thấy tiếng hú rợn người đó, toàn thân Hàn Gia Lệ co rúm, khoảnh khắc đó trong đầu đã tỉnh táo lại, tay phải nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Dật Nhiên: “ Đó.........đó là gì thế? Là sói!”

Tiêu Dật Nhiên nắm chặt lấy tay cô, nhanh chân dẫn cô lùi vào nước biển, từ trong tay cầm lên khẩu súng, nắm chặt trong tay.

Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Hàn Gia Lệ, an ủi cô nói: “ Đừng sợ, mấy con sói mà thôi, không sao.”

Hàn Gia Lệ không nói gì, thậm chí còn không dám hít thở, khủng hoảng nhìn đàn sói trước mắt, nắm tay Tiêu Dật Nhiên càng chặt hơn.

“ Hú hú.........” Đàn sói lại cất tiếng hú kéo dài, mấy con sói đã nhanh chóng tiến gần bọn họ.

Tiêu Dật Nhiên vẫn kéo cô lùi vào trong nước biển, mắt nhìn nước đã ngập đến ngang người rồi, toàn bộ đàn sói đó đã đến bên cạnh bờ nước, những con mắt háu đói nhìn bọn họ nhưng không dám xuống nước.

Nhìn tình hình đó, Tiêu Dật Nhiên lập tức giơ súng lên, nhắm vào đàn sói trên cát mà bắn.

“ Pằng pằng pằng........” Những đàn sói trên bờ hoảng loạn, ngay lập tức có mấy con ngã xuống, chỉ còn lại vài con sói bị tiếng súng làm cho sợ hãi. Gấp rút ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Tiêu Dật Nhiên thở dài một hơi, xem ra hòn đảo này có rất nhiều dã thú không thể ở lâu được, tối nay xuất hiện một đàn nói, ngày mai nói không chừng cả hổ và sư tử cũng đến. Nhưng, Quỷ Mị đến bây giờ chưa có tung tích gì, đã một ngày một đêm rồi.

Nhìn xung quanh anh cũng có chút lo lắng.

Đúng lúc này, Hàn Gia Lệ đột nhiên xúc động vỗ vỗ vào anh, đưa tay chỉ về phía mặt biển mênh mông.

“ Anh xem anh xem, trên biển phía đằng kia có một con thuyền, có nhìn thấy không, còn có đèn sáng nữa!” Cô vui mừng nhảy lên trong nước biển.

Tiêu Dật Nhiên nhìn về phía đó, quả nhiên là một con thuyền, hình như cũng đang hướng về phía trên đảo, anh xúc động quay người chạy về đống lửa cầm lấy một thanh củi châm lửa, sau đó ra sức hướng về phía chiếc thuyền to đó mà hét.

“ Này! Bên này có người! bên này có người!”

“ Bên này bên này, cứu mạng với……..” Hàn Gia Lệ cũng ra sức giơ tay mà gào.

“ Bên này! Cứu chúng tôi với!”

Rất nhanh, người trên thuyền dường như phát hiện thấy gì đó, bẻ lái nhanh chóng tiến gần vào bờ.

Trong lòng Hàn Gia Lệ và Tiêu Dật Nhiên sung sướng, cuối cùng, bọn họ cũng được cứu rồi!

Nhưng chỉ mấy phút sau, khi bọn họ nhìn thấy người ở trên thuyền đó bước xuống, mặt trầm xuống như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.