Chương 13: Phục Vụ
Hội Nghị vừa chấm dứt, Trình Mộ Thanh vội vã đi ra ngoài..
"Trình Tiểu Thư.." - Mới đi được vài bước, Hàn Dã đã gọi cô lại
Mộ Thanh quay đầu, nhìn anh ta - " Có chuyện gì sao?"
"Tổng giám đốc mời cô đến văn phòng một chuyến" -Hàn Dã nói, vừa nãy lúc họp tổng giám đốc nhìn cô không rời mắt, chẳng lẽ Tổng Tài coi trọng cô ấy?
Nhưng mà Tổng Tài không phải thích Chu Tiểu thư sao?
"Có thể không đi được không?" -Trình Mộ Thanh hỏi
Hàn Dã sửng sốt, từ trước đến nay chưa có một người phụ nữ nào từ chối đến văn phòng Tổng Tài, sau đó cười cười- " Cô vẫn là nên đến văn phòng đi..."
"... ....."
Vì thế hiện tại Trình Mộ Thanh chỉ có thể kiên trì đến ... Không có việc gì, dù sao cũng chỉ là một lần hợp tác, sau này sẽ không gặp lại nữa, cho dù chết cô cũng không thừa nhận ! Tính toán một chút vẫn là đến văn phòng, Trình Mộ Thanh gõ cửa.
"Vào đi".
So với năm năm trước thì âm thanh bây giờ có thêm " từ tính " hơn, Trình Mộ Thanh đẩy cửa vào, nở một nụ cười -" Xin hỏi, Hách Tổng có chuyện gì tìm tôi sao?"
Hách Liên Tuyệt ngẩng đầu, tùy ý đảo qua thân thể cô, sau đó nhấn điện thoại nội bộ -" Đem một ly cafe vào đây".
"Không, không cần"- Trình Mộ Thanh cự tuyệt, chính là Hách Liên Tuyệt căn bản không để ý đến lời nói của cô.
"Ngồi đi".
Trình Mộ Thanh lại muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ rằng anh ta cũng không để ý đến mình nên từ tốn ngồi xuống, lúc này thư kí đem cafe đến trước mặt cô -" Cám ơn".
Thư kí mỉm cười lui ra ngoài ...
"Hách Tổng, tìm tôi có chuyện gì sao?" -Trình Mộ Thanh theo bản năng hỏi.
Lúc này anh ngẩng đầu, con ngươi màu lục mang theo vài phần phức tạp nhìn cô -" Cô nhìn thật rất quen..."
"Lạch cạch" một tiếng, Trình Mộ Thanh không cẩn thận bị đổ cafe lên người, cô nhanh đứng dậy lau chùi ...
Hách Liên Tuyệt khóe miệng gợi lên, thân hình lười biếng nghiêng sang một bên -" Nhìn thật khẩn trương".
Trình Mộ Thanh cười, phủ nhận -" Không có".
"Không có? Phải không?" - Hách Liên Tuyệt im bặt, đứng dậy, chậm rãi thản nhiên đến trước mặt của cô, bóng dáng cao lớn lập tức liền làm cho dáng hình của cô trở nên nhỏ bé .
Trình Mộ Thanh mang giày cao gót, không khỏi lui về phía sau, chính là không cẩn thận thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống đất, Hách Liên Tuyệt nâng tay đỡ vòng eo mảnh khảnh của cô ..
Chính là gần gũi như vậy, gương mặt của Trình Mộ Thanh có chút ửng đỏ, cúi đầu đẩy anh ra - " Cám ơn".
Nhưng sau đó Hách Liên Tuyệt không buông cô ra, tao nhã nâng cánh tay chậm rãi vén tóc trên trán của cô, cho dù là mang giày cao gót nhưng Hách Liên Tuyệt cũng cao hơn cô một cái đầu, cô ngẩng lên nhìn anh, một gương mặt hoàn mỹ không tì vết, lông mi rậm, con ngươi màu lục làm cho tâm của cô nhảy loạn .
"Hách Tổng, anh có thói quen phục vụ phụ nữ như vậy?" -Trình Mộ Thanh có chút tức giận,trừng to mắt nhìn anh .