Hạ Ngưng Âm nhìn đầu này ngó đầu kia, rồi tiến tới bộ ghế sofa màu đen đắc tiền, cây đèn chùm thủy tinh hoa lệ soi sáng cả gian phòng, các phòng ốc đều là "phòng cho tổng thống" rất sang trọng, thật là xa xỉ.
Có tổng cộng ba căn phòng, nhưng có một thư phòng được người lái xe nói đã bị khóa từ lâu, cấm tuyệt đối không được đi tới đó, cô hiểu, vì đã có người từng ở qua, không cần phải nói cũng biết là ai.
Hạ Ngưng Âm tự giác đem vali về căn phòng thứ ba, đi ngang qua căn phòng cấm kị trợn mắt một cái, không phải dùng để ngủ sao? Mắc gì phải bự như vậy, đúng là cuộc sống xa hoa thối nát.
Đôi mắt chán ghét đảo quanh căn phòng, nói thật cô có chút khó chịu khi vào đây, nghĩ đến có biết bao phụ nữ từng tạm bợ chỗ này, cả người liền không thoải mái, rất muốn lấy thuốc tẩy để rửa sạch tất cả.
Hễ cô nghĩ thì lập tức hành động, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vì đã cho cô một phòng tức là cô có quyền sử dụng theo ý mình.
Hạ Ngưng Âm bắt tay vào làm việc, mở vali ra, sắp xếp đồ đạc lên tủ, tiếp đến lau từng cái ghế cái bàn. . . . . . . Ngay cả vách tường cô cũng không bỏ sót, mọi thứ được chùi rửa đến hai lần, cuối cùng đem mền gối đi giặt, tuy rằng buổi tối ngủ một mình rất lạnh nhưng cô cũng mặc kệ.
Đợi cô dọn dẹp xong tất cả mới hài lòng vỗ tay, sờ sờ bụng, thì đang đánh trống inh ỏi nảy giờ.
Đúng lúc cô chuẩn bị đi ăn cơm thì chuông điện thoại vang lên, Hạ Ngưng Âm vừa nhìn thấy dãy số lạ bấm nút nghe, "Alo!"
"Tiểu Âm, là anh." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rất dịu dàng "Ra ngoài ăn cơm với anh nha? Anh muốn gặp em, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ."
Hạ Ngưng Âm đúng hẹn đi tới nhà hàng Tây, phòng ăn trang hoàng tao nhã, cô đi vào lập tức nhìn thấy Lăng Tuyên đang ngồi gần cửa sổ.
Hạ Ngưng Âm hơi chần chờ nuốt ngụm nước bọt, bước nhanh đi về phía anh.
Hạ Ngưng Âm dõi theo bóng lưng cao lớn của anh, mặc dù vóc người có hơi gầy gò, xem ra tiều tụy đi nhiều, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thiên sứ của anh, đôi mắt sáng ngời, hàng lông mi dài luôn chứa đựng sự bao dung dịu dàng, ánh đèn chiếu sáng vào anh, càng làm cho khuôn mặt của anh điềm đạm hơn, để người nhìn phải đắm chìm trong cảnh sắc mùa xuân.
Lăng Tuyên ngẩng đầu giương mắt tới cô, từ ghế đứng dậy, cười vui vẻ, tròng mắt bởi vì cười mà hiện lên sự rực rỡ trong anh, làm thất thần người nhìn.
Hạ Ngưng Âm ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên chủ động ngồi vào chỗ được anh kéo sẵn, tay cầm ly rượu uống: "Lăng Tuyên, đến lâu chưa?"
"Không có, anh cũng vừa tới." Giọng điệu nho nhã.
"Ha ha." Hạ Ngưng Âm nâng lên nụ cười: "Trở về lúc nào? Sao không nói cho em biết? Để em đi đón anh."
"Mới về có mấy ngày, khi xuống máy bay đã là rạng sáng." Lăng Tuyên từ tốn nói.
Hạ Ngưng Âm chống cằm "Anh không phải nói học bốn năm lấy bằng giáo sư tiến sĩ sao? Thế nào lại trở về sớm hơn dự tính? "
"Ha ha." Lăng Tuyên mỉm cười "Tiểu Âm, em vẫn vậy một chút cũng không thay đổi, vừa thấy đã nói một tràng."