Đừng trách anh độc ác, quá khứ anh bao nuôi tình nhân, không ít người vì được cưng chiều mà tỏ ra kiêu ngạo, đến công ty anh ra vẻ hống hách, khiến anh chán ghét sự ngu xuẩn đó, tuy rằng anh đối với họ không để tâm nhưng cũng không để họ quá phận, người thông minh nên biết đúng mực!
"Biết, Tư tổng!" Hạ Ngưng Âm hậm hức trả lời, trong lòng liên tục mắng nhiếc anh.
Trong mắt hiện ra chút lo lắng, nặng nề nói: "Tôi đang nghiêm túc, cô không nghe đến lúc đó xảy ra chuyện tự gánh lấy hậu quả!"
"Mấy giờ rồi?" Hạ Ngưng Âm chuyển đề tài, cô tới nơi này đã lâu nên đói bụng rồi, cùng anh nói chuyện nữa chắc trưa nay cô khỏi ăn cơm.
Tư Khảm Hàn không trả lời, cầm bản hợp đồng đưa cô, muốn cô kí tên vào.
Hạ Ngưng Âm thấy không có vấn đề gì cũng liền kí.
Trong nháy mắt, chợt nhớ đến người đàn ông tối qua cũng là bác sĩ hôm nay, sắc mặt anh trầm xuống, giọng điệu hà khắc: "Trở về đọc thuộc các nội dung trong đây, nên nhớ ở cùng tôi một năm không được tùy tiện quyến rũ đàn ông, nếu để tôi phát hiện mình đội nón xanh, hậu quả trong khế ước viết rất rõ ràng."
"Anh nói nhăng nói cuội gì đó? Người nào ở sau lưng tùy tiện quyến rũ đàn ông? Đừng ngậm máu phun người!" Sắc mặt Hạ Ngưng Âm xanh như tàu lá chuối, sao anh cứ phải nói chuyện khó nghe như vậy, cứ tự tiện vu oan cho cô, anh thật là quá đáng!
Cô gắt gao nhìn anh, rốt cuộc anh cho là cô có ao nhiêu dâm đãng? Ngay cả tấm màng của cô cũng trao cho anh, sao anh cứ chửi bới cô hoài vậy.
"Tôi chỉ là cảnh cáo cô thôi." Anh cười như không cười nhìn bộ dạng tức giận của cô, tốt nhất không có, nếu không. . . . . .
Hạ Ngưng Âm mặc kệ anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là cô đã không muốn nhiều lời, cô hoàn toàn không có cùng chí hướng với anh, càng không muốn sẽ cùng anh so đo tính toán, cô tự giác đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Tư Khảm Hàn thấy cô trầm mặc không nói, nhíu mày nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Hạ Ngưng Âm dừng lại, đưa lưng về phía anh châm chọc nói: "Về công ty đi làm, Tư tổng, tôi không có tốt số như anh, chỉ là dân quèn không đi làm, sẽ đói chết ."
"Tôi cho phép cô đi?" Tư Khảm Hàn đứng lên đi tới phía sau cô, gương mặt tuấn tú vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh, hơi thở của anh phà vào mặt cô khiến má cô đỏ hồng, Hạ Ngưng Âm có chút run rẩy.
"Anh muốn thế nào?" Anh thừa nhận anh rất mê thân thể của cô, Tư Khảm Hàn cảm nhận được sự run rẩy từ cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà, có ý muốn đùa giỡn vươn đầu lưỡi liếm bên má non mềm của cô, bàn tay từ từ quấn lên eo ếch.
Gò má ẩm ướt anh lại trêu đùa tới trái tai của cô, ngậm vành tai chậm rãi mút, cũng dự định làm tiếp, môi mỏng buông cô ra.
Anh cười thỏa mãn, ở bên tai cô thỏ thẻ "Trước ăn điểm tâm rất ngọt, còn lại tối nay tiếp tục."
Hai chân Hạ Ngưng Âm mềm nhũn vô thức dựa vào người anh, bị anh ghì chặt trong lòng, nghĩ đến cô dễ dàng chìm đắm trong nụ hôn của anh, mới vừa rồi cô còn tưởng rằng anh muốn cô ngay chỗ này, chán ghét mắng bản thân một câu, đột nhiên xoay người dùng sức đẩy anh ra.
Tư Khảm Hàn ngạc nhiên trước hành động của cô, khóe miệng cười ma mị, cảm thấy chán ghét đối với việc giấu đầu lòi đuôi của cô, rõ ràng giây trước còn mê mẩn nụ hôn của anh, giây kế tiếp liền đẩy anh ra, quá quắc thật! Chỉ là, cô còn giá trị lợi dụng nên anh có thể nhường nhịn.