Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 11

“Bổn vương trời sinh như thế, làm bao nhiêu nữ tử chết mê chết mệt, chẳng lẽ cưng không thích sao?” Mở đôi mắt tràn đầy dục vọng, ái muội ghé vào lỗ tai hắn thổi nhè nhẹ.

“Phi… Ai thích a?” Mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, Kim Cát hận không kiếm được cái động nào để chui vào.

“Không biết tối qua ai quấn lấy bổn vương kêu thích a thích a, sớm biết cưng không thích bổn vương đã không cho.” Liếm liếm khóe môi, Lang Vương cười phá lên.

“Dù sao cũng không phải ta!” Đánh chết cũng không thừa nhận, tuy rằng tất cả đều là sự thật.

“Tiểu Cát Cát, chuyên tâm nào, nếu hầu hạ bổn vương không tốt, sẽ có chuyện hay để xem đó nha.” Y thổi thổi mũi hắn.

“…” Đảo cặp mắt trắng dã, hắn liếc Lang Vương một cái.

Hắn không phải loại đi hầu hạ người khác, nghĩ đến cuộc sống an nhàn sung sướng trước đây, làm sao chịu nổi cái loại đày đọa này, không khỏi ủy khuất muốn khóc.

“Không cần nhìn ta như vậy, cẩn thận coi chừng bổn vương ăn cưng.”

Kim Cát không dám lên tiếng nữa, ngốc nghếch chà xát lang căn. Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, lang căn vẫn cương cứng như thiết bổng, một giọt tinh hoa cũng không chịu phun ra.

“Ngươi… Ngươi tột cùng muốn thế nào mới chịu bắn ra?” Viền mắt đỏ lên, hai tay làm đến phát tê, Kim Cát ngẩng đầu hét vào mặt y.

“Cưng hôn nó một chút thử xem.” Y nâng lang căn tràn đầy vị tanh nồng đưa đến trước mặt hắn, chỉ chỉ.


“Ta…”

“Là cưng đáp ứng rồi, lại muốn nuốt lời sao?” Lang Vương dùng phép khích tướng.

Tiểu hồ ly đơn thuần lập tức mắc bẫy, tức giận la ầm lên.

“Ai nói ta không giữ lời.” Ngửa đầu hôn lang căn một cái.

!──

Lang căn lập tức bắn ra chất lỏng màu trắng văng đầy mặt hắn.

“Ngươi… Ngươi quá đáng!” Tức giận đến toàn thân run rẩy, thở phì phò, hé ra khuôn mặt như hoa, chật vật không thôi,  Kim Cát hận không thể cắn chết y.

“Tốt lắm, tốt lắm, bổn vương mang cưng đi gặp Kim Hồ nha.” Nhặt lên quần áo tán loạn trên đất, cẩn thận lau đi uế vật trên mặt hắn.

Không có biện pháp, y thích đùa giỡn tiểu hồ ly đáng yêu này, như thế nào cũng không kềm được tâm tình mình.

“Người đâu, mang quần áo đến.”

Không quan tâm đến y, Kim Cát ngoan ngoãn để thị nữ thay tân phục.

“Thật sự là xinh đẹp cực kỳ, bổn vương biết màu đỏ hợp với cưng nhất.” Lang Vương xoa cằm, tán thưởng cảnh tượng trước mắt.

Quần áo hoa văn đỏ thẫm khoác lên thân thể gầy gầy, phối hợp với mái tóc hồng càng thêm bắt mắt. Lang Vương hết nhìn lại xem, vươn tay nhổ một sợi tóc đen, vụt biến thành đai lưng hắc ngọc. Chặt chẽ quấn bên hông càng tôn thêm thắt lưng tinh tế của hắn.

“Đây là cái gì?” Hắn cố tháo đai lưng nhưng không thành công.

“Đây là bùa hộ mệnh bổn vương đưa cho cưng, chỉ có bổn vương mới tháo được.”

“Ta không phải là thú cưng của ngươi, còn không mau tháo ra?!” Kim Cát hét lớn, trừng mắt liếc y.

Bùa hộ mệnh cái rắm gì, muốn đem hắn đăng kí chủ quyền như thú nuôi, hắn không cần cái quỉ này!

“Ngoan, không cần tranh cãi, phải biết rằng Lang tộc không đơn giản như cưng nghĩ. Có bùa hộ mệnh không ai dám động vào cưng.” Vô cùng thân thiết sờ sờ bên hông, lang mâu lộ ra một cỗ hàn quang.


“Nếu Lang tộc như ngươi nói, như thế nào lại có kẻ ở địa bàn của ngươi giương oai?” Kim Cát không rõ liền hỏi.

“Lang tộc vương là dựa vào thực lực của mình mà tranh đoạt, ta không muốn nhìn cưng gặp chuyện ngoài ý muốn, hiểu chưa?” Nhìn ánh mắt xinh đẹp của tiểu hồ ly, Lang Vương đột nhiên có chút đau lòng.

Tiểu hồ ly đơn thuần như vậy, chỉ có Hồ tộc mới có, đối với Lang tộc tranh đấu từng giây từng khắc này, y không tin Hắc Sâm không có tâm tư đoạt vị.

“Hiểu được …” Như hiểu ra chuyện gì, Kim Cát nhu thuận gật gật đầu.

Cái tên kêu Hắc Sâm chắc chắn không phải là người tốt, ánh mắt nhìn hắn luôn là lạ.

“Tốt lắm, đừng để Kim Hồ chờ lâu, đi thôi.” Vô cùng thân thiết cầm tay hắn cùng đi.

“Lang Vương, như thế này… Có thể để ta nói chuyện với Kim Hồ một mình hay không?”  Hắn đứng yên tại chỗ, không có bước lên.

“Gọi ta là Trạch.” Lang Vương ngừng cước bộ.

“Gì?” Mắt trừng khẩu ngốc.

“Bổn vương tên là Hắc Trạch, không lẽ đến bây giờ cưng cũng không biết bổn vương tên gì?” Đầu hàng với sự trì độn của hắn, Lang Vương quay đầu lại nhìn hắn.

“Nga… Trạch.” Nếu không phải y nhắc nhở, hắn thật đúng là  không nhớ rõ y gọi cái gì.

“Một mình gặp mặt cũng không phải việc gì khó, chỉ cần cưng ngoan ngoãn nghe lời là được.” Nhu nhu mái tóc hồng, Lang Vương nở nụ cười.

“Ân, ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời.” Gật gật đầu.


Hắn quyết định không bỏ qua cơ hội quí giá này, dù sao chỉ dựa vào chính mình là không thể đào tẩu  ──

Lang Vương mang theo hắn đi vào một doanh trướng khác, vừa vào cửa, liền nhìn thấy đại ca, kích động đến phát run, thiếu chút nữa lộ bí mật.

“Như thế nào? Cưng biết hắn?” Lang Vương nhìn mắt Kim Hồ, quay lại nhìn chằm chằm Kim Cát.

“Không… Không biết, ta bất quá chỉ là một tiểu hồ trong Hồ tộc, như thế nào biết Kim Hồ cao cao tại thượng chứ.” Hắn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

“Vậy tại sao cưng muốn một mình gặp hắn?”

“Ở trong tộc thường xuyên nghe người ta nói tới hắn, lần này hắn đến đây, từ lâu ngưỡng mộ đại danh hắn, ta dĩ nhiên là muốn cùng hắn tâm sự.” Cười hai tiếng, hắn không dám ngẩng đầu, sợ chính mình lộ ra sơ hở.

“Nga, là như vậy sao?” Lang Vương vẻ mặt không tin.

“Đương nhiên là như thế rồi, mau vào đi thôi, đừng để hắn chờ lâu.” Bỏ tay ra khỏi Lang Vương, Kim Cát vọt vào doanh trướng, nhìn Kim Hồ, giật giật môi, nhưng không có phát ra âm thanh.

Kim Hồ ngồi lâu đã cạn kiệt lòng kiên nhẫn, đang muốn đứng dậy rời đi thì thấy hai người bọn họ tiến vào, lại nhìn đến Kim Cát đi đến, trong nháy mắt liền ngây dại.

“Kim Hồ, vị này là thị sủng ta vừa thu lưu, cũng là Hồ tộc, ta mang hắn đến gặp ngươi.” Sớm biết rõ tất cả, Lang Vương duỗi bàn tay to, đem hắn ôm vào trong lòng, vô cùng thân thiết cạ cạ cổ hắn.