Tổng Giám Đốc, Xin Tha Tôi!

Chương 183: Chuẩn bị cho lễ cưới

Giọng nói nặng nề như có vô số tảng đá nện vào trái tim cô. Lòng bồn chồn lo sợ, hai tay bất giác xoắn chặt vào nhau. Cuối cùng cô vẫn không quay đầu lại, cũng không nói thêm gì nữa, dứt khoát bước đi.

Đóng cửa lại tựa người vào cánh cửa phòng tổng giám đốc, rồi lại không kiềm lòng được quay đầu nhìn cánh cửa đã khép kín.

Nghĩ tới người phía bên trong cánh cửa kia tự thầm hỏi…

Lục Yến Tùng...Có phải trong lòng anh cũng có em như trong tim em vẫn luôn có anh hay không?

Chẳng qua chỉ là…Anh vẫn chưa nhận ra tiếng lòng của mình mà thôi? Vãn Tình cười chua chát, rồi tự giễu lắc đầu.

Đó là một người đàn ông không biết yêu, muốn anh yêu một người là chuyện khó khăn đến nhường nào chứ?

Còn mình, nào có khả năng để làm được chuyện đó?

***

"Vãn Tình, sao lại ra đây? Không ở lại tâm sự với bạn trai sao?" Vừa mới ra tới phía ngoài, nhóm đồng nghiệp thi nhau nháy máy hỏi cô.

"Phải đấy, người yêu cô đẹp trai thật đó. Mấy bộ phim điện ảnh gần đây đều do công ty anh ta sản xuất, khi nào có dịp bảo bạn trai cô mời bọn này đến xem với được không?"

"Đúng rồi. Nghe nói có bộ 3D Anime gì đó đã phát sóng rồi, chúng ta hẹn bữa nào cùng đi xem đi."

"Cô hai à, cô bao tuổi rồi mà còn xem Anime nữa đấy!"

"Kệ người ta, cái này gọi là lớn xác nhưng có tâm hồn trẻ con."

Vãn Tình nghe các cô sôi nổi trêu qua trêu lại, không khỏi lắc đầu giải thích: "Đừng đoán lung tung như vậy. Anh ấy không phải bạn trai tôi. Nhưng nếu mọi người muốn đi xem phim..."

"Chiều nay tôi sẽ cho người mang vé đến. Lúc đó mọi người muốn xem phim gì đều không thành vấn đề."

Vãn Tình còn chưa nói xong chợt nghe thấy một giọng nói khác chen vào. Cô sửng sốt quay đầu lại thì thấy Lục Yến Tùng đang đứng ở phía sau.

Anh nói chuyện với đồng nghiệp nhưng tầm mắt không hề nhìn tới cô. Vẻ mặt lúc này đã bớt đi sự lạnh lùng vốn có, khiến người ta có cảm giác rất dễ gần.

Các đồng nghiệp vô cùng vui sướng đá mắt với Vãn Tình, cười nói, "Cảm ơn Lục tổng đã hào phóng thế nhé. Sau này có phim mới chúng tối nhất định sẽ bỏ tiền túi để ủng hộ."

Lục Yến Tùng không nói gì nữa, chỉ cong môi cười coi như đáp lại.

Sau đó..Đôi mắt sâu thẳm chuyển sang nhìn Vãn Tình, mím môi không nói thêm gì, xoay người bước đi.

Anh đã đi...

Nhưng tầm mắt Vãn Tình vẫn dừng lại ở nơi anh vừa biến mất rất lâu. Ánh mắt mênh mang cùng lòng dạ rối bời.

"Nè, mau tỉnh lại đi!" Chợt có người vỗ một cái lên vai cô, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, bèn trêu ghẹo, "Không phải bạn trai hả, thật sự không phải bạn trai sao? Không phải bạn trai mà người ta vừa khuất bóng mà ba hồn bảy vía của cô cũng bay bổng theo rồi."

Vãn Tình giật mình hoàn hồn, đỏ bừng mặt vội vàng chuyển tầm mắt, "Đừng trêu tôi nữa mà, tôi đi làm việc đây."

***

Nhiều ngày sau đó, mọi người đều vô cùng bận rộn.

Hôn lễ của Thiên Tình đang được xúc tiến chuẩn bị.

Sắp xếp và trang trí hội trường, mời khách, chuẩn bị đã tiệc, cùng với những chuyện vụn vặt khác, Vãn Tình cũng bận rộn giúp đỡ.

Thiên Tình lo sức khỏe của cô không kham nổi nhiều việc, muốn cô nghỉ ngơi, nên cô đã đến công ty xin nghỉ để ở nhà phụ giúp.

Càng đến gần ngày cưới, mỗi sáng thức dậy bận rộn làm đủ việc nên Vãn Tình không có thời gian để suy nghĩ linh tinh.

Nhưng...Vào mỗi đêm khuya thanh vắng, trong đầu cô sẽ luôn xuất hiện bóng dáng của một người…

Lục Yến Tùng...Thậm chí cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không có gặp anh. Kể từ hôm đó, sau khi rời khỏi công ty anh cũng không xuất hiện nữa.

Mặc dù thỉnh thoảng cô cùng Thiên Tình tới thăm mẹ, chú Lục có gọi cho Lục Yến Tùng bảo anh về nhà, thì anh sẽ viện cớ bận việc không về được.

Dần dần, Vãn Tình cũng hiểu ra...Người đàn ông này hẳn là đã quên mình rồi.

Như vậy cũng tốt...Dù sao giữa họ, kết quả cuối cùng cũng chỉ là như vậy mà thôi. Nhưng sao lòng cứ cảm thấy càng ngày càng cô đơn, càng trống trải thế này?

***

Cách hôn lễ chỉ còn năm ngày.

Hôm đó...Lúc Vãn Tình bắt xe chuẩn bị đến nhà họ Thi, thì điện thoại di động cô bỗng nhiên có cuộc gọi đến.

Nghĩ chắc Thiên Tình gọi hỏi mình đi tới đâu rồi, cô vội vàng móc điện thoại ra, vừa nhìn thấy số điện thoại trên màn hình cô liền ngẩn người.

Dãy số này cô không thể quen thuộc hơn được...

Lục Yến Tùng...

Cho dù có xóa số đi nữa, nhưng từ lâu nó đã khắc sâu vào lòng cô rồi. Rõ ràng đã rất lâu không liên lạc vậy mà cô vẫn chưa quên...

Cố gắng ổn định lại nhịp tim cô mới bắt điện thoại, "A lô." Cô khẽ khàng lên tiếng, thế nhưng đầu bên kia vẫn im lặng không nói. Vãn Tình chỉ nghe thấy tiếng thở rất nặng nề.

Không khí lúc này như ngưng đọng. Dường như anh không có ý định muốn lên tiếng.

Vãn Tình mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"

"Em đang ở đâu?" Cuối cùng Lục Yến Tùng cũng mở miệng.

Mười ngày không gặp, vừa nghe thấy giọng nói này, lòng Vãn Tình khó tránh khỏi bồi hồi xúc động, "Đang đón xe đến chỗ Thiên Tình..." Cô vùa nói vừa siết chặt điện thoại trong tay.

"Ba giờ chiều nay tôi chờ em ở quán trà Trung Hoàn."

Ba giờ? Cô đã hẹn với tiệm hoa sẽ đến bàn bạc về hoa bố trí trong hội trường cưới rồi.

"Được, tôi sẽ đến đúng giờ." Rõ ràng nên yêu cầu đổi giờ hẹn mới đúng, nhưng lời nói ra ngay cả cô cũng không kiểm soát được.

Lục Yến Tùng không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại.

Vãn Tình trầm ngâm, môi khẽ cong lên, nụ cười xẹt qua khóe môi. Đang định cất điện thoại vào trong túi, chuông lại lần nữa vang lên.

Cô nhìn màn hình rồi mới nghe máy, "Mẹ?"

"Tối nay con có rảnh không? Nếu rảnh thì cùng Thiên Tình và A Sênh tới đây ăn cơm."

"Hôm nay ạ? Có chuyện gì quan trọng không mẹ?" Vãn Tình hỏi.

"Hôm nay là sinh nhật Yến Tùng, mẹ muốn tổ chức cho nó một ngày sinh nhật thật ý nghĩa cùng với gia đình. Nhiều năm rồi mọi người không có cơ hội được sum vầy bên nhau. Khó khăn lắm gia đình mình mới được đoàn tụ như bây giờ, vì vậy, việc mẹ làm cũng chỉ có thế này thôi. Có điều..." Giọng nói của mẹ hơi buồn buồn.

"Mẹ lo anh ấy không chấp nhận ý tốt của mẹ, không chịu về nhà?"

“Ừ. Thời gian trước còn chịu về, nhưng gần đây nó không về nhà luôn. Vãn Tình, các con còn liên lạc với nhau không? Có thể giúp mẹ khuyên nhủ nó được không?"

Vãn Tình sao có thể từ chối tấm lòng này của mẹ được, "Vâng. Lát nữa con sẽ khuyên anh ấy, hy vọng anh ấy hiểu được tấm lòng của mẹ."

"Vậy A Tùng giao cho con đó."

Hai người nói thêm một lát mới cúp điện thoại.

Thì ra...Hôm nay là sinh nhật anh....

Cho nên anh ấy mới đột ngột gọi điện cho mình? Thì ra trong ngày đặc biệt của mình, anh vẫn còn nhớ đến cô...

***

Cô dâu Thiên Tình đang ngồi trên ghế sofa ăn cháo gà bà Thi nấu. Còn chú rể Thi Nam Sênh đang ngồi phía đối diện bàn bạc chuyện đèn trang trí với nhân viên.

Thiên Tình ngồi bên kia nhìn anh, mắt mang ý cười cong cong sáng tựa như trăng rằm, như đang đắm chìm trong niềm yêu thương và hạnh phúc của người đang yêu nên có.

Gần đây anh bận đến râu cũng không kịp cạo, chỉ dồn hết tâm trí vào hôn lễ. Tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú ấy vẫn còn rất say lòng người.

Thiên Tình quả thật không thể tin được, người đàn ông này, năm ngày sau sẽ trở thành chú rể của mình....Còn...sẽ là cha của con mình.

Như cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn mình, Thi Nam Sênh khẽ quay đầu sang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Tình cười ngô nghê, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Anh... cũng cười. Quay đầu căn dặn người bên cạnh những việc cần làm, sau đó ra dấu cho đối phương rời đi, mới đứng dậy đi đến cạnh Thiên Tình.

"Nhìn gì vậy?" Vừa ngồi xuống cạnh cô, tay cũng theo thói quen kéo cô vào trong ngực. Oa…cuối cùng nơi eo cũng có chút thịt rồi. Gần đây thấy khẩu phần ăn của cô tăng mỗi lúc càn nghiều, anh cũng coi như có thể thở phào một hơi.

"Xem anh kìa! Râu ria không cạo, đầu tóc thì rối bù lên..." Thiên Tình đặt thìa xuống, chọc chọc ngón tay lên hàm râu dưới cằm anh, dáng vẻ như không mấy hài lòng với bộ dạng này của anh.

Nhưng, thật ra trong lòng cô lại thấy mình như trúng độc nặng lắm rồi... Vì cho dù dáng vẻ của anh có lôi thôi lếch thếch như thế nào, cô vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai, rất quyến rũ.

"Còn chưa kết hôn mà đã ghét bỏ chồng em rồi sao?" Thi Nam Sênh nheo mắt hỏi, sau đó cắn lên môi cô một cái coi như trừng phạt, "Ừm, thơm quá...."

Thiên Tình cười vui vẻ, né người ra một chút, giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn anh, "Anh là cún sao? Thích cắn người thế."

"Chỉ cắn mỗi em thôi." Anh lại ôm cô vào trong ngực.

Thiên Tình nhìn anh, "Ăn chút cháo gà nhé? Từ sáng tới giờ anh bận rộn mãi chưa ăn gì đó."

"Được. Em đút anh đi." Thi Nam Sênh làm nũng như trẻ con mà to xác, đòi cô đút cho mình ăn.

Thiên Tình chiều theo ý anh, múc muỗn cháo gà lên thổi cho nguội rồi đưa tới trước miệng anh.

Cháo gà rất ngon, rất thơm, anh ăn cảm thấy rất ngọt...Ngọt tựa như mật vậy, ngọt từ môi lưỡi lan dần đến tận tim.

"Mới sáng sớm đã kích thích người cô đơn như tôi rồi, hai người làm thế có quá tàn nhẫn không vậy?" Vãn Tình vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này. Dáng vẻ hạnh phúc của đôi vợ chồng son khiến cô vui mừng thay, cũng vô cùng hâm mộ.

"Chị." Thiên Tình đặt chén cháo vào tay Thi Nam Sênh, đứng dậy tươi cười ra đón.

"Nếu chị ngưỡng mộ như vậy thì mau tìm một người đi. Nghe dì nói, ở bữa tiệc lần trước không phải chị gặp một người rất ok sao? Người kia hình như cũng rất có hứng thú với chị." Thi Nam Sênh vừa đi ra cửa đón Vãn Tình, vừa nói.

"Có hứng thú?" Vãn Tình cười, "Ở trong mắt mẹ, phàm là đàn ông tốt đều có hứng thú với tôi." Ngày hôm đó, Lục Yến Tùng lôi cô đi ngay giữa buổi tiệc như thế, dù người khác có hứng thú với cô đi nữa e là cũng sợ mất mật bỏ chạy không kịp rồi.

"Vãn Tình tới đấy à?" Bà Thi dặn dò nhà bếp, "Mang thêm chén cháo gà lên cho cô Cảnh đi."

"Không cần đâu dì. Con ăn sáng rồi."

"Ăn chung với Thiên Tình cho vui đi con. Cháo này là dì xuống bếp làm đó. Cũng lâu rồi không xuống bếp, con nếm thử tài nấu nướng của dì đi."

"Dạ, vậy con cảm ơn dì." Vãn Tình ngoan ngoãn nghe lời.

Cháo gà còn chưa kịp bưng lên, nhà thiết kế lễ phục đã tới. Thiên Tình và Thi Nam Sênh đành đi lên lầu, thử mấy bộ lễ phục sẽ mặc trong hôm cưới.

Nhất thời trong phòng khách chỉ còn Vãn Tình và bà Thi.

Người trong bếp bưng cháo gà ra, bà Thi đón lấy đích thân đưa cho Vãn Tình, "Nhân lúc còn nóng con mau ăn đi, gia vị đều là đồ còn tươi đấy."

"Cảm ơn dì." Vãn Tình cười nhận lấy.

Ngồi xuống đang định cầm muỗng múc cháo lên ăn, nhưng vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ cô liền cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, "Ọe..." Vội vàng đặt chén cháo xuống, cô khó chịu bụm miệng. Ngay cả câu xin lỗi cũng không kịp nói đã vội vàng xoay người chạy vào phòng vệ sinh.

Sau đó...khó chịu ôm bệ rửa mặt nôn thốc nôn tháo. Dạ dày rất khó chịu nhưng không nôn ra được gì.

Lúc mệt mỏi ngẩng đầu lên, bà Thi đã rút khăn giấy đưa cho cô, lo lắng hỏi: "Con không sao chứ? Thấy khó chịu ở đâu không?"

Vãn Tình kiệt sức xua xua tay, nhận lấy khăn giấy lau xong mới yếu ớt nói: "Con không sao... Cám ơn dì."

Tình trạng này...Mấy ngày nay cô đều bị. Cô vốn tưởng rằng dạ dày mình có vấn đề, một hai ngày nữa sẽ đỡ, nhưng...Bây giờ nghĩ lại, hình như càng ngày càng nhiều hơn. Mà càng như vậy, trong lòng Vãn Tình lại càng lo lắng.

"Vãn Tình, dì thấy hay là con đến bệnh viện kiểm tra xem. Phản ứng này của con..." Bà Thi hơi khựng lại một lúc rồi mới nói tiếp, "Có thể không phải do dạ dày có vấn đề. Nếu cũng giống như Thiên Tình, thì không thể khinh thường được đâu."

Vãn Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà Thi, mím môi không nói gì. Chẳng lẽ mình thực sự giống Thiên Tình, đã mang thai rồi?

"Con đừng lo lắng. Dì thấy để A Sênh đưa con đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận xem thế nào." Bà Thi đề nghị.

Vãn Tình im lặng một hồi rồi lắc đầu, "Dì, xin dì giúp con giấu chuyện này. Khi còn chưa xác định chính xác, con không muốn làm Thiên Tình lo lắng."

"Được, dì sẽ coi như không biết chuyện gì."

"Cảm ơn dì." Vãn Tình gật đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Bây giờ con đến bệnh viện xem thế nào ạ." Kiểm tra sớm biết kết quả sớm... Sẽ sớm để bản thân yên tâm hơn.