Tổng Giám Đốc Vô Pháp Vô Thiên

Chương 3

Tạ Đình Ngạn biết mình thảm rồi.

Chỉ cần nhìn đôi môi đang mím chặt của Mặc Khiếu Long là ông đã biết mình sẽ rất thảm. 

"Nói đi! Tốt nhất ông nên giải thích cho rõ ràng." Anh ném một đống hóa đơn lên mặt của ông ta, Mặc Khiếu Long chỉ hận không thể lột da, róc xương của ông.

"Tổng Giám Đốc... Tôi... Tôi có thể giải thích, là do luật sư của Bùi tiểu thư ủy thác đến làm cho tôi hiểu lầm, tôi cho là bọn họ muốn đòi độc quyền về công nghệ nano —— "

"Hiểu lầm? Tôi đã thông báo, chỉ cần công ty thời trang Mã Lâm cần loại vải nào, tất cả đều miễn phí, vậy mà ông lại dám cãi lại mệnh lệnh của tôi, thu tiền vải hàng mẫu của bọn họ?" Con mắt của Mặc Khiếu Long bắn ra ánh mắt giết người.

Anh không muốn chối bỏ, mấy năm gần đây các loại vải vóc mà Ngự Lũ sản xuất ra và bán chạy, sáu phần trở lên là do Bùi Mã Lâm gợi ý cho anh qua thư điện tử.

Vậy là ông già này lại hãm hại đẩy anh thành người bội nghĩa.

"Tổng Giám Đốc, nhưng mà... nhưng mà... công ty cần phải làm bản kê khai! Có xuất hàng liền phải muốn tiêu tan trướng..."

“À, làm kê khai? Muốn làm kê khai phải không? Vậy ông hãy nói cho tôi biết, kê khai đâu?”

Mặc Khiếu Long lại ném ra một chồng bản báo cáo trong năm nay.

“Bên tronng đều là giá tiền của hàng xuất xường, nhưng lại không hề có cái nào là giá tiền của hàng mẫu, ngoài công ty của Bùi Mã Lâm ra, anh còn thu tiền hàng mẫu của bao nhiêu công ty nữa đây.”

Anh dám chắc chắn rằng, chuyện này không phải là lần đầu tiên.

"Tổng Giám Đốc, tôi..." Tạ Đình Ngạn chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tim đập rộn lên.

"Ông bị sa thải, quản lý Tạ, hiện tại lập tức rời khỏi Ngự Lũ, tất cả mọi thứ trong văn phòng của ông, tôi sẽ gọi chuyển phát nhanh gửi trả lại cho ông." Tổng Giám Đốc đang nổi giận dứt khoát đưa ra quyết định của mình.

Trong đầu của anh không ngừng hiện ra khuôn mặt thanh tú, lạnh nhạt kia, người con gái ấy càng không để ý tới chuyện này, trong lòng anh càng cảm thấy tồi tệ hơn.

Tham ô là chuyện nhỏ, nhưng làm anh mất mặt trước người ngoài là chuyện lớn, loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể tha thứ.

“Tổng giám đốc, xin anh hãy nể mặt Linh Ngạn...” Tạ Đình Ngạn vẫn còn có ý định ngăn cản cơn sóng dữ này.

“Cút!” Mặc Khiếu Long chỉ nói một câu.

Đây cũng chính là phong cách làm việc của Mặc Khiếu Long anh, chỉ cần người nào làm sai việc, người nào làm ra những chuyện trái với lương tâm, thì tất cả đều không đáng để anh quan tâm, cho dù người đó là ai.

Tạ Đình Ngạn mang vẻ mặt cầu xin quay người đi, ông ta biết, lần này cho dù là thần tiên xuống cũng không cứu được ông nữa rồi.

“Tôi đã đuổi việc giám đốc kinh doanh rồi.”

“À...”

Nghe tiếng trả lời bình thản vang lên từ bên kia điện thoại, không có hưng phấn như trong dự đoán, làm cho anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Tôi nói cái người giám đốc nâng giá vải hàng mẫu của cô đã bị tôi đuổi việc rồi.”

Mặc Khiếu Long không hiểu tại sao anh lại vội vàng gọi điện cho cô, chỉ là một chuyện xử phạt nhân viên thôi mà anh lại vội vàng báo cáo cho cô, giống như cô mới là người lãnh đạo của anh vậy.

Anh muốn làm gì đây?

“Ừm...” Vẫn là cái giọng điệu không liên quan đến mình kia.

“Cô không vui sao?”

Phản ứng bình tĩnh của cô làm cho anh có chút tức giận, anh vốn cho rằng lần gọi điện thoại này có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô, nhưng sao giọng nói của cô gái này lại giống như không có chút cảm giác nào vậy?

Thực ra anh đâu có biết rằng, không chỉ có mình anh cảm thấy kinh ngạc với với đối phương, đối với một người chỉ nhận được thư hồi âm lẻ tẻ như Bùi Mã Lâm, thì việc nhận được điện thoại của anh là việc quá ngoài ý muốn.

“Tại sao tôi lại phải vui vẻ? Anh ta là nhân viên của anh mà.”

Đây là lần đâu tiên anh gọi điện thoại cho cô, thông qua Microphone nghe được giọng nói nghiêm túc trầm thấp của anh, cô cảm thấy rất kì lạ.

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hai người trở thành “bạn bè” của nhau.


Dù sao, hai năm trước quan hệ của bọn họ chẳng qua chỉ là “quan hệ cung cầu” hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, hai năm qua ngoài những lần hỏi về công thức và cảm ơn, anh chưa từng liên lạc với cô, từ trước đến giờ dường như toàn là cô chủ động.

Chủ động giúp anh làm công tác tìm tư liệu, chủ động nói cho anh biết những phân tích của mình, chủ động quan tâm hỏi thăm anh.

Tất cả chỉ là để cảm ơn sự tài trợ cùng giúp đỡ của anh.

Ngày đó anh đột nhiên tìm tới cửa, không ngờ rằng sau đó hai người lại cùng nhau đi ăn một bữa cơm yên tĩnh đến kì lạ, đã làm cho cô hết sức ngạc nhiên rồi, cô không nghĩ tới, mới hai ngày không gặp, anh đã tự mình gọi điện thoại cho cô.

“Nhưng ông ta đã đắc tội với cô mà.” “Người bạn mới” cho rằng bản thân đã làm một việc tốt rất lớn, đáng được tán thưởng.

Bùi Mã Lâm cười nhẹ một tiếng. Người đàn ông này thực sự quá trẻ con mà.

“Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Mặc, người giám đốc kinh doanh này chưa từng đắc tội với tôi, anh ta chỉ không biết thỏa thuận giữa hai người chúng ta mà thôi.”

Ý cô muốn nói, cô không trách ông ta.

“...” Microphone rơi vào yên tĩnh, phản ứng bình tĩnh của cô gái này làm Mặc Khiếu Long kinh ngạc.

Đối với một người cố ý cản trở phá hỏng công việc của mình, cô lại không để ý một chút nào, giống như cô không hề quan tâm tới giá trị mấy trăm triệu của độc quyền nano.

Cô gái này thật sự rộng lượng hay vẫn là không hiểu chuyện?

“Này? Anh vẫn còn ở đó chứ?” Yên tĩnh khá lâu làm cho người ta có chút lạ, Bùi Mã Lâm khẽ gọi một tiếng.

Người đàn ông này, làm sao vậy?

“Tối nay đi ăn cơm cùng với tôi.” Anh đột nhiên muốn gặp lại cô.

Bùi Mã Lâm biết bản thân mình lại bị  giật mình thêm một lần nữa vì một lời mời không đầu không đuôi của anh.

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, ít nhất, cách điện thoại anh không thể thấy được sự kinh ngạc của cô.

“Thật xin lỗi, tối nay tôi có buổi tiệc”

Ngày hôm đó lí do mời dùng cơm hoàn toàn có thể hiểu được, là cảm ơn anh, nhưng còn hôm nay thì sao?

Tại sao lại mời cô?

“Cùng với ai?” Mặc Khiếu Long đột nhiên hỏi một câu mà chính anh cũng không hiểu.

Đối phương hiển nhiên cũng là bị câu hỏi này của anh hù dọa, không có lên tiếng trả lời.

Giữa hai Microphone,bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

“Là một buổi bán hàng từ thiện, anh muốn tới không?” Ngừng lại rất lâu, Bùi Mã Lâm đưa ra lời mời, giọng nói bĩnh tĩnh đến mức không ai cảm giác được sự hỗn loạn trong lòng cô.

" Không, tôi không quen đến những nơi đó.”

“À... vậy tôi xin lỗi, ngày hôm nay không thể đi ăn cơm cùng anh rồi.” Phản ứng của anh, làm cho cô thực sự không hiểu nổi.

“Không sao”

“Vậy... hẹn gặp lại.”

Cách nói chuyện của hai người lại khôi phục lại lạnh nhạt giống như bạn bè. 

"Gặp lại."

Cúp điện thoại xong, vẻ mặt của Mặc Khiếu Long lạnh đến cực điểm, tức giận hành động của chính mình.

Tại sao anh phải gọi cuộc điện thoại này? Tại sao cô gái kia lại có thể lạnh nhạt đến mức này chứ?

Mặc Khiếu Long nhịn không được mà đứng dậy khỏi ghế, anh muốn hóa giải những cảm xúc khó hiểu trong lòng mình bằng cách đi bộ. 

Shit! Tại sao cô lại không khen quyết định kiên quyết đuổi người của anh? 

"Tại sao đột nhiên lại muốn tới tham gia buổi tiệc bán hàng từ thiện?" Nhanh chân đi theo người đàn ông đi phía trước, Tạ Linh Ngạn mặc lễ phục mở miệng hỏi mà hơi thở có chút gấp gáp. 

Trên đường đi Mặc Khiếu Long không nói một tiếng nào, chỉ là rất lịch sự kéo tay cô đi lên phía trước.

"Khiếu Long..."

"Đừng hỏi."

Bởi vì anh cũng không hiểu rõ tại sao mình muốn tới nơi này, cuộc đời anh chán ghét nhất loại hoạt động giả tạo mua danh chuộc tiếng này, muốn giúp đỡ người nghèo có rất nhiều cách, căn bản không cần phải tổ chức buổi tiệc bán hàng từ thiện gì cả.

Đây chẳng qua là một nơi để cho một đám nhà giàu tự cho là thân sĩ, mặc lên người những bộ quần áo thời thượng so sánh ai giàu có hơn mà thôi. 

Nếu không phải vì cô...

Anh sẽ không tham gia.

Tạ Linh Ngạn có chút tức giận trừng mắt nhìn Mặc Khiếu Long.

Từ lúc nhận được điện thoại —— không, phải nói là từ lúc nhận được lệnh cùng anh đi tham gia buổi tiệc từ thiện đến giờ, cô cảm thấy rất kì lạ, anh nổi tiếng là quái gở không thích xã giao, cuối cùng là nhân vật nào mà mời được anh đến tham dự như vậy?


Cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không tìm ra được câu trả lời nào cho thỏa đáng cả. 

Không khí đột nhiên trở lên im lặng để cho Mặc Khiếu Long phát hiện ra cô đang tức giận.

"Thật xin lỗi, Linh Ngạn, tôi chỉ muốn nhờ cô xác định giúp tôi tính hợp pháp của buổi bán hàng từ thiện này, cô không cần hỏi nhiều."

"Không cần hỏi nhiều?!" Tạ Linh Ngạn mang theo chút oán giận hỏi lại."Khiếu Long, trong những năm gần đây tất cả các buổi tiệc anh tham gia, em đều giúp anh ứng phó tốt, đó là vì em biết trước người chủ trì là ai, mục đích tham gia của anh là gì, em mới có thể tìm đến người chủ trì để ra tay, nhưng chỉ có lần này, em không thể hiểu được."

Nàng không quen không có đi qua quy vẽ hẹn hò.

"Mục đích của hôm nay là đến giúp muột người bạn, quyên góp một chút tiền thôi." Lòng mày của anh cau lại, có chút chán ghét cô vượt qua giới hạn

"Người bạn nào thế?" Tạ Linh Ngạn theo thói quen lên tiếng chất vấn.

"Cô đừng có hỏi, chỉ cần giúp tôi để ý toàn bộ nội dung của việc quyên góp tiền có phạm pháp hay không là được rồi." Khuôn mặt Mặc Khiếu Long lạnh lùng tiếp tục đi lên phía trước.

Anh không phủ nhận Tạ Linh Ngạn là người bạn gái rất khó có được, có kiến thức, có đầu óc, dáng dấp lại xinh đẹp, quạn trọng nhất là biết cách ứng xử, ngoại trừ nhiều lúc quá mạnh mẽ ra, thì mấy năm nay thực sự đã giúp đỡ anh giải quyết rất nhiều việc. 

Nhưng cũng chính vì một chút mạnh mẽ cùng dục vọng muốn quản lý và khống chế này để cho anh không có cách nào cùng cô tiến thêm một bước nữa. 

Lời nói của anh cũng làm cho Tạ Linh Ngạn đau lòng. 

Cho tới nay, chẳng lẽ giá trị của cô để được ở bên cạch anh chỉ có kiến thức cùng luật pháp thôi sao?

Anh không thể dùng một chút ấm áp để nói chuyện với cô được hay sao?

Anh không biết rằng, cô không chỉ muốn làm một cố vấn pháp luật đơn thuần, mà cô còn muốn có được tình cảm của anh... 

Hai người cứ im lặng như vậy không nói chuyện với nhau câu nào, trực tiếp đi vào hội trường của buổi đấu giá, vừa vào hội trường, Mặc Khiếu Long lại bị sự hỗn loạn bên trong làm cho kinh sợ.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bên trong nhà hàng sáu sao xuất hiện trường hợp náo nhiệt như vậy —— không, phải nói là một bữa tiệc hỗn loạn như vậy.

Chỉ thấy một đám trẻ con đi qua đi lại bên cạch bàn tiếc đứng, cầm đồ ăn, uống đồ uống, càng hơn nữa là trên người đám trẻ con đều mặc những bộ quần áo thường ngày, không có mặc lễ phục dạ hội như giới thượng lưu.

Đây quả thực là một buổi tiệc di động mà! Làm gì có buổi bán hàng từ thiện nào hỗn loạn như vậy chứ?

Mặc Khiếu Long cau mày lại tìm kiếm bóng dáng của Bùi Mã Lâm trong hội trường. Chỉ là, ở trong một cái hội trường đầy người như vậy tìm một người con gái mảnh mai nói nghe thì dễ đấy?

Không phải cô mời anh tới à?

Anh hỏi thư ký buổi đấu giá đúng là ở nơi này mà!

Cuối cùng là cô có tới hay không...

Đột nhiên ——

"Hello! Tổng giám đốc Mặc, luật sư Tạ." Bên cạch bức tượng băng ở bên phải hội trường, có một người đàn ông vẻ mặt kinh ngạc tràn đầy ngoài ý muốn vẫy tay với anh và Tạ Linh Ngạn."Tại sao hai người lại ở chỗ này?"

"Chào! Tổng giám đốc Ngô." Tạ Linh Ngạn đáp lại chào hỏi của người đàn ông, rất tự nhiên lôi kéo Mặc Khiếu Long đi vòng vòng qua phía đấy. 

Trùng hợp như vậy, Mặc Khiếu Long phát hiện mục tiêu mà anh muốn tìm cũng ở phía bên đấy đứng bên cách người đàn ông kia.

"Mặc tổng, không phải anh ghét nhất là những buổi tiệc bán hàng từ thiện hay sao? Tại sao tối nay cũng tới vậy?" Nhận ra Mặc Khiếu Long, hai người đàn ông tiếp tục đặt câu hỏi, anh ta gọi Ngô Tử Kình, là tổng giám đốc của công ty điện tử tiếp nhận hệ thống máy tính của Ngự Lũ. 

Mà câu hỏi này lập tức dẫn đến một đống người đứng bên cạnh nhìn sang, đương nhiên, trong đó cũng có cả Bũi Mã Lâm. 

Mặc Khiếu Long thật vui mừng khi nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tú kia lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên. 

"Từ khi nào thì Mặc tổng của chúng tôi lại chán ghét bán hàng từ thiện vậy, Ngô tổng anh thật thích nói đùa." Tạ Linh ngạn hỗ trợ giải vây, đồng thời cũng phát hiện bên cạch còn rất nhiều nhân vật lớn đang đứng.

"Chủ tịch Trương, chủ tịch Lý, đã lâu không gặp, ai nha! Cố vấn Bùi, thật khó tin, lại có thể gặp anh ở chỗ này."

Không nghĩ tới một buổi đấu giá nho nhỏ, lại thu hút nhiều ông chủ lớn như vậy, hội đến nhiều như vậy, ngay cả anh chàng họ Bùi này cũng đến.

Bùi Cự Mông —— chuyên gia quản lý doanh nghiệp hàng đầu Châu Á, ở trong này ngoài Mặc Khiếu Long ra thì anh ta là người có tiếng tăm nhất. 

"Chào cô, luật sư Tạ." Bùi Cự Mông lễ phép gật gật đầu với Tạ Linh Ngạn, nghiêng người đưa tay phải ra đối Mặc Khiếu Long."Tổng giám đốc Mặc, chào anh, tôi là Bừi Cự Mông, là cố vấn hiện tại của doanh nghiệp Phi Tuyền, chúng ta hình như chưa gặp mặt bao giờ."

"Chào anh." Mặc Khiếu Long hờ hững, cũng không có quan tâm đã từng gặp qua anh ta hay chưa, hai mắt nhìn chăm chú vào người con gái đứng giữa anh ta và Ngô Tử Kình.

Tránh không được ánh mắt của anh, Bùi Mã Lâm nhìn anh mỉm cười hào phóng.

Dưới ánh mắt sắc bén đầu óc sáng suốt của Tạ Linh Ngạn, lúc đầu cô suy nghĩ không biết người bí mật đứng đằng sau kia có bối cảnh thế nào, làm sao để nhận ra, nhưng người đàn ông kia lại giống như đang nhìn phạm nhân, nhìn chằm chằm vào cô không rời. 

Bùi Cự Mông không hổ là chuyên gia quản lý doanh nghiệp, lập tức phát giác em gái cùng vị tổng giám đốc trẻ tuổi này có chút kì lạ.

"Tổng giám đốc Mặc, để tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là em gái của tôi Mã Lâm, buổi đấu giá tối nay là do chính em ấy chủ trì, rất cảm ơn Mặc tổng có thể thu xếp công việc bớt một chút thời gian đến đây."

"Thì ra người chủ trì là Bùi tiểu thứ!" Mặc Khiếu Long chưa kịp nói thì Tạ Linh Ngạn đã cướp lời đáp lại, dùng hình thức xã giao để nói những lời xã giao."Khó trách lại làm tốt như vậy."

Đây là chuyện đương nhiên, có chuyên gia quản lý Bùi Cự Mông giúp đỡ, kẻ vô dụng đều có thể làm hoàng đế. 

"Cám ơn cô." Bùi Mã Lâm rất muốn cười, bởi vì vẻ mặt của Mặc Khiếu Long giống như bị đánh một bàn tay vậy.


Anh không biết buổi tiệc tối này là do cô làm chủ trì?

"Đúng vậy! Tổng giám đốc Mặc, là ai có mặt mũi lớn mời được ngài tới tham gia buổi đấu giá này như vậy? Tôi chỉ biết, cuộc bán đấu giá này chỉ có sáu công ty biết thôi, anh thay thế Thái tổng đến tham gia sao?" Ngô Tử Kình tiếp tục kéo dài vấn đề trước đó.

Ở trên thương trường, Mặc Khiếu Long nổi tiếng là tính tình quái gở, không thích đám đông, không tham gia tiệc tùng, càng không thích xã giao, đối với những buổi đấu giá như thế này càng khịt mũi coi thường, làm sao anh ta lại đến đây?

Nguyên nhân có thể hiểu chính là, anh ta đến tham gia thay cho nhà họ Thái là người duy nhất không có mặt trong sáu công ty. 

"Tôi đến đây không phải đi thay cho ai cả, là Bùi tiểu thư mời tôi tới." Lời nói của Mặc Khiếu Long vừa nói ra là bao nhiêu người kinh ngạc.

Vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Mã Lâm vốn dĩ đã rất kinh ngạc khi nhì thấy anh xuất hiện, càng trở nên không hiểu.

Cô có mời anh sao?

"Bùi tiểu thư mời anh?!" Đừng nói Bùi Mã Lâm kinh ngạc, ngay cả Ngô Tử Kình cũng ngoài ý muốn không thôi.

"Nói như vậy thì công ty Ngự Lũ là nhà tài trợ thứ bảy rồi! Thế anh định tài trợ vải vóc? Hay là muốn nhận nuôi vậy?” Ngô Tử Kình vội vã nhìn anh hỏi.

Từ lúc nào Tiểu Lâm lại quen biết người đàn ông quái gở này vậy?

Anh cho rằng công ty của anh là nhà tài trợ quyên góp nhiều nhất bữa tiệc này, nhưng nếu như Mặc Khiếu Long là nhà tài trợ thứ bảy thì vị trí đứng đầu của anh tràn đầy nguy hiểm. 

"Nhận nuôi?" Mặc Khiếu Long chau mày lại.

Đây là trò quái gì vậy?

Vẻ mặt của anh biểu lộ rất rõ ràng, rõ ràng đến mức Ngô Tử Kình nhịn không được giễu cợt nói: "Chẳng lẽ Mặc tổng không biết chủ đề của bữa tiệc tối nay do Bùi tiểu thư chủ trì à? Không thể nào!"

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn chưa hiểu rõ mọi chuyện của Mặc Khiếu Long, các ông chủ lớn đứng ở xung quanh cũng lộ ra nụ cười không thể tin được.

Vị tổng giám đốc này thật đúng là không thể tin được, đến tham gia buổi tiệc quyên góp từ thiện mà lại hoàn toàn không biết phải tri tiền ở đâu? Thật cá tính!

Nhìn thấy nụ cười một đám đàn ông ngu ngốc, khuôn mặt vốn dĩ cờn bảo trì vẻ mặt xã giao vừa đủ, lập tức xị xuống. Anh không quan tâm đến chủ đề đó là gì! Anh đến đây chỉ vì cô gái kia 

Bầu không khí có chút kì lạ.

May mắn là lúc này Tạ Linh Ngạn vẫn còn có thể nở ra nụ cười tươi tắn.

"À! Các ông chủ, chỉ cần là làm việc thiện, thì đối tượng là ai, nội dung là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là Ngự Lũ chịu bỏ tiền ra là tốt rồi, các ngài nói xem có đúng hay không?"

"Không sai, nói hay lắm."

Hết sự thành công, cô lại lấy được lời khen từ mọi người.

Chỉ tiếc, ông chủ của cô dường như không cảm kích, bởi vì, trong lúc mọi người khen ngợi, thì anh lại đặt tất cả sự chú ý lên người “Bà chủ”.

Mặc Khiếu Long một mực trừng mắt nhìn vào nữ chủ nhân giống như người câm kia, dường như đang tự hỏi cô còn muốn để anh đứng ngoài đây như người ngu ngốc đến bao giờ nữa!

Tiếp nhận được ánh mắt chỉ trích của anh, Bùi Mã Lâm lại cảm thấy áy náy như đã làm một chuyện sai lầm.

"Thật xin lỗi, là tôi không đúng, tôi đã không nói chi tiết về chuyện quyên góp cho tổng giám đốc Mặc nghe." Cô nuốt nước miếng, khách sáo nhận sai."Mặc tổng, luật sư Tạ, mời hai người đi cùng tôi đến phòng họp đi, tôi sẽ giới thiệu một chút cho hai người."

"A! Như vậy thì quá tốt rồi, vậy xin làm phiền cô, Bùi tiểu thư..." Tạ Linh Ngạn còn đáp lại một câu, rồi kéo tay Mặc Khiếu Long, đi theo sau Bùi Mã Lâm.

Chỉ là ——

Vượt qua khỏi ý nghĩ của mọi người là, Mặc tổng lại ra lệnh cho cô.

"Linh Ngạn, cô ở lại cùng Ngô tổng và cố vẫn Bùi trò chuyện, để tôi đi theo Bùi tiểu thư là được rồi."

Tạ Linh Ngạn nghe vậy thay đổi sắc mặt, nhưng cô từng được tiếp nhận cách giáo dục thục nữ nghiêm khắc, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Dạ... vâng."

Rất tốt! Mệnh lệnh của tổng giám đốc Mặc không thể nghi ngờ là đang chiêu cáo toàn thế giới, anh, Tổng giám đốc Mặc làm khách quý ghé thăm với một mục đích duy nhất là tìm nữ chủ nhân!

Cô bắt đầu nghiêm túc quan sát người phụ nữ nhìn như vô dụng nhưng thực ra lại cực kì lợi hại kia.

Bùi Mã Lâm! Một cuộc kiện cáo đòi độc quyền không có thật làm cho nhóm luật sư cố vấn của Ngự Lũ gà bay chó sủa, giám đốc kinh doanh cũng vì vậy mà bị đuổi việc. 

Cô không hiểu là, từ khi nào Mặc Khiếu Long lại quen biết cái con vịt xấu xí kia?

Cô hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này.

Bùi Mã Lâm đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén không tốt đang nhìn mình.

Trừng tôi làm gì!

Ông trời chứng dám, cô cũng cực kì xấu hổ nha!

"Tiểu Lâm, có cần anh đi cùng em không?"

Cuộc nói chuyện đầy xấu hổ vẫn chưa kịp kết thúc, một người đàn ông khác cố tình xông đến. 

Ngô Tử Kình liếc mắt nhìn Mặc Khiếu Long một chút, rất tự nhiên kéo nhẹ cánh tay của Bùi Mã Lâm qua.


Đây là bạn gái của tôi! Ý đồ của anh ta đã quá rõ ràng rồi.

Nhìn thấy hai ánh mắt giằng co trong không khí, Bùi Mã Lâm chỉ có một cảm giác —— không biết nên khóc hay cười.

Hai người kia đang làm gì vây?

"Không cần, anh Tử Kinh. Các vị, thật xin lỗi, tôi đi trước một chút, xin lỗi vì không tiếp đón mọi người chu đáo. Anh, nơi này nhờ anh nhé."

Làm chủ không có quyền bỏ chạy, khách nhân yêu cầu như thế nào, theo lễ phép cô nhất định phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Cứ như vậy, Bùi Mã Lâm dẫn Mặc lão bản rời đi, trước khi đi, cô đương nhiên không tránh được ánh mắt nghi vẫn của anh trai Bùi Cự Mông.

Đừng hỏi emi! Em cũng không biết.

Bùi Mã Lâm nhíu chặt chân màu, dùng ánh mắt vô tội trả lời anh.

Hiện tại ngay cả chính cô cũng không thể hiểu rõ Mặc Khiếu Long rốt cuộc đến nơi này để làm trò gì.

"Nếu nói tối này là một buổi bán hàng từ thiện, không bằng nói đây là một bữa tiệc quyên góp..."

Người bên cạnh một mực im lặng không lên tiếng nói chuyện, Bùi Mã Lâm chỉ có thể phối hợp nói cho xong.

Tuy nhiên, cô vốn chưa từng làm bình luận viên bao giờ.

"Những đứa trẻ mà anh vừa mới nhìn thấy là một số đứa trẻ nghèo khổ sống ở khu Thiên Viễn, phần lớn bọn họ đều không có đồ để may, không có quần áo để mặc, thời trang Mã Lâm dự đình may đồ giúp những đứa trẻ sống ở khu này, chỉ là kính phí quá lớn nên phải mở buổi đấu giá từ thiện này để nhờ các ông chủ lớn giúp đỡ quyên góp..."

"Tại sao cô không nói sớm cho tôi biết buổi đấu giá này do cô chủ trì?"

"Anh cũng không có hỏi mà!" Cô thật sự rất vô tôi, huống chi ngay từ đầu anh đã nói anh chán ghét các buổi đấu giá còn gì.

"Cô nên nói rõ ràng với tôi chứ." Anh lại oán giận nói thêm.

Thư ký chỉ nhớ anh nói muốn biết địa chỉ của buổi đấu giá, không có nói muốn biết nội dung chính, hại anh bị người ta cười chê như người ngốc.

Bùi Mã Lâm cố nhịn cười, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Tổng giám đốc Mặc, đầu tiên là tôi không biết là anh muốn đến, sau đó anh lại không hỏi rõ nội dung chính của buổi đấu giá là do anh sơ xuất, anh không nên tức giận."

Cô không phải là người tốt, sẽ không mù quáng nói hùa theo.

"Tôi đâu có tức giận!" Mà anh, làm theo giống như đứa nhỏ bị bắt được làm chuyện sai mà chối cãi.

"Vừa rồi vẻ mặt của anh giống như bị người ta lừa mất một vạn vậy." Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của anh khi Ngô Tử Kình hỏi anh muốn quyên góp hay là gì, làm cho cô nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Tôi không có, chỉ là tôi không thích bị nhìn như một kẻ ngốc như vậy thôi." Tiếng cười của cô làm cho mí mắt của anh thoáng híp.

Cô tối này hoàn toàn khác so với hôm ở hậu trường kia, không còn mặc áo sơ mi cùng quần dài nữa, thay vào đó là một bộ lễ phục đơn giản hào phóng được cắt xén tỉ mỉ, một đầu tóc dài bóng loáng thả xuống hai vai.

Cô gái này, làm cho người khác nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.

"Không ai coi anh là kẻ ngốc cả." Hắn phàn nàn để cho nàng khương ngươi. Nam nhân này, sĩ diện yêu đến quá phận!"Là chính ngươi nghĩ quá nhiều."

"Vừa rồi tên kia quyên góp bao nhiêu?" Hắn dùng khóe mắt liếc về phía vòng vòng bên trong Ngô Tử kình.

"Anh đang nói Tử Kình?" Cô nhìn theo anh mắt của anh. “Công ty của anh ấy hàng năm hỗ trợ 10 vạn, thời hạn là mười năm."

"Tử Kình?" Trong tất cả lời nói anh rất có ý kiến đối với cách xưng hô của cô."Nghe qua dường như hai người rất quen."

"Anh ấy là bạn học chung cấp 3 của anh trai tôi."

"Anh ta đang theo đuổi cô, đúng không?"

"Tổng giám đốc Mặc, đây là việc riêng của tôi." Cô không có trực tiếp trả lời, nhưng giọng điệu lại có chút không vui.

Có một số việc, cô có quan điểm riêng của chính mình, nhất là chuyện riêng tư. Người đàn ông này hỏi chuyện rất không lễ phép.

"Gọi tôi là Khiếu Long." Anh không có quan tâm cô có tức giận hay không, chỉ nghĩ muốn được đối đãi ngang bằng với người đàn ông kia.

"Thật xin lỗi, chúng ta chưa có quen thuộc như vậy."

Người đàn ông này rốt cuộc là muốn làm gì? Như có phải quá đường đột rồi không!

"Hai năm trước, khi cô dám đứng trước mặt tôi hỏi muốn vải vóc, quan hệ của chúng ta đã quen rồi." Anh cảm thấy chẳng có chút nào gọi là đường đột cả.

"..." Không phản bác được.

Anh không cần phải nhắc nhở cô năm đó thiếu nợ nhân tình của anh hết lần này đến lần khác như vậy chứ?

Bùi Mã Lâm cảm thấy không biết nên khóc hay cười nữa, phản ứng của anh rất giống một đứa trẻ to xác vậy.

"Vừa rồi cô mới nói Ngô Tử Kình kia tài trợ một trăm vạn còn chia cho mười năm? Hừ! Làm việc thật không dứt khoát gì cả, tôi tài trợ năm trăm vạn, thanh toán trong một lần."

Không nghĩ tới, lời nói anh tự nhận là quyết đoán hào phóng của anh lại làm cho lông mày của Bùi Mã Lâm nhăn lại.

"Mặc tổng, anh cho rằng đây là đang đấu giá đồ cổ sao?" Cô bất đắc dĩ cười khổ."Giáo dục là kế hoạch trăm năm, tôi hi vọng là đạt được các doanh nghiệp liên tục duy trì giúp đỡ, chứ không phải một lần, hai lần."

Khí thế của những người đàn ông này làm sao có thể so sánh được như anh chứ!


"Vậy cô hãy thành lập một quỹ ngân sách để cho tôi chuyền khoản vào, tùy cô dùng như thế nào cũng được." Mặc Khiếu Long thờ ơ nói.

Đột nhiên, kéo tay cô.

"Tôi đói bụng, đi! Chúng ta đi ăn cơm."

"Bên kia có tiệc đứng." Cô bị kéo làm cho giật mình, cả người suýt chút nữa bị anh kéo vào trong ngực.

Lại nữa! Cái người này muốn nói gì cũng được à!

"Tôi không ăn tiệc đứng." Người đàn ông cũng không quay đầu lại đáp, bước chân một chút cũng không ngừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

"Này! Tôi là chủ nhân của buổi tiệc, không thể rời đi." Vì ngăn ngừa cử động quá mức quái dị của hai người, Bùi Mã Lâm không thể bước theo tốc độ của anh.

"Rời đi nửa giờ, một giờ sẽ không ai chú ý tới, huống chi cô có một người anh trai là chuyên gia quản lý rất vĩ đại, anh ta có thể giúp cô quản lý được hết tất cả."

"Tôi ——" không sai, thực sự mọi chuyện trong hội trường đều là anh trai đang giúp cô quản lý, nhưng là…

"Đồ ăn ở quán cơm truyền thống của Nhật Bản rất ngon, cùng tôi đi ăn đi."

Lại một lần nữa, anh không để ý tới sự phản đối của cô, lôi kéo cô rời đi.