Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 193: Lưu luyến khi xa nhau…

Cả hai đều rất khẩn trương. Nhất là Lục Yến Tùng, một người trước giờ gặp chuyện gì cũng có thể giữ bình tĩnh tự nhiên như anh, vậy mà lúc này lại căng thẳng đến nỗi toàn thân cứ cứng ngắc.
"Hai người đứng sát vào nhau một chút." Thợ chụp ảnh ra dấu tay với bọn họ.


Hai người liếc mắt nhìn nhau. Vãn Tình đứng im không nhúc nhích, Lục Yến Tùng phải đưa tay kéo cô lại, để đầu cô tựa vào người anh.


"Ok, tốt hơn chút rồi, cười lên nào. Haiz, nhìn dáng vẻ của hai người không có chút gì là muốn kết hôn cả, không phải bị ép cưới đấy chứ?" Thợ chụp ảnh nói giỡn với hai người.
Lục Yến Tùng liếc nhìn Vãn Tình. Không lẽ cô đang cho rằng mình bị ép cưới thật sao? Câu hỏi cũng hiện rõ trong mắt anh.


Vãn Tình lập tức mỉm cười, đưa tay qua nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, "Thả lỏng chút, mặc dù chúng ta đều là lần đầu tiên, nhưng cả đời cũng chỉ có một lần này thôi."
Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi....


Trái tim đang căng cứng của Lục Yến Tùng bỗng chốc xúc động vô biên, anh trở tay nắm chặt tay cô. Hai người cùng nhìn nhau cười.
Thợ chụp ảnh cũng cười theo, "Tốt rồi, thế này mới đẹp đôi chứ. Nào, nhìn về phía ống kính đi!"
"Tách" một tiếng, hình chụp kết hôn đã xong.


Lục Yến Tùng giành trước Vãn Tình cầm tấm ảnh lên xem. Hình chứng nhận chụp kiểu này xem ra cũng không tệ. Nhìn hai người ngồi gần nhau trong tấm ảnh, anh không nhịn được khẽ cong khóe môi.
….
Đến giờ cơm tối, Lục Yến Tùng họp mặt tất cả mọi người trong nhà lại.


Lúc giấy hôn thú được mở ra trước mặt mọi người, phản ứng của người nào người nấy không hẹn mà cùng nhau trợn tròn mắt. Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù mọi người có suy nghĩ gì cũng không thể thay đổi được kết quả kia.


Có lẽ đây cũng là một kết cục tốt. Chỉ cần đương sự là Vãn Tình và Lục Yến Tùng đều thật lòng muốn ký vào tờ giấy cam kết vĩnh hằng đó là được.
….


Tất cả mọi việc đều đến quá nhanh. Ngay cả người trong cuộc là Vãn Tình mà cô cũng quên béng việc mình đã kết hôn rồi. Mãi cho đến khi sống chung cùng nhà với Lục Yến Tùng thì cô mới có cảm giác đươc rằng giờ mình đã là gái có chồng.


Sáng sớm, khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, còn chưa mở mắt thì hơi thở quen thuộc kia đã tràn ngập vào trong hơi thở, khiến người ta có cảm giác vô cùng bình yên.
Cô còn tựa sát vào lòng anh, còn cánh tay anh thì vòng qua eo cô.


Say mê nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, Vãn Tình miên man nghĩ tới hiện tại người đàn ông này đã là chồng mình, trên môi không nén được nở nụ cười hạnh phúc.
Quyến luyến rúc vào ngực anh một lúc lâu, nhìn đồng hồ mới bịn rịn ngồi dậy, muốn xuống lầu làm bữa sáng.


Vừa mới vén chăn lên còn chưa kịp bước xuống giường, cổ tay bỗng bị ai đó giữ lại. Lòng bàn tay ấm áp khiến tim cô đập loạn nhịp.
Còn chưa quay đầu lại đã bị Lục Yến Tùng bá đạo kéo cô ngã về ngực anh lần nữa.


"Ngủ thêm chút nữa đi." Anh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, trong giọng có phần lười biếng. Hai cánh tay săn chắc ôm chặt cơ thể cô. Lật người qua đè cô dưới dưới thân, vùi mặt sâu vào mái tóc đen dài của cô.


Sự thân mật và ỷ lại này của anh khiến trái tim Vãn Tình tan chảy. Cô mỉm cười vòng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của anh, "Em xuống làm bữa sáng cho anh. Dạ dày anh không tốt, cần phải ăn uống đúng giờ mới được."


"Chỉ một lần thôi, không sao đâu...." Lục Yến Tùng mơ mơ màng màng trả lời, rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hôn lên vành tai, kế tiếp đến viền tai…
"Nè....." Vãn Tình bị quấy nhiễu không chịu nổi, khó khăn lắm mới nói hết câu, "Nhưng mà... Anh còn phải đến công ty... Sắp trễ giờ rồi...."


"Hôm nay anh không đến công ty." Lục Yến Tùng ngậm ʍút̼ vành tai mềm mại của cô. Mỗi ngày khi tỉnh lại có thể ôm cô, mở mắt ra có thể hôn cô, muốn cô hết lần này đến lần khác, cảm giác đó tuyệt vời biết bao...


Hạnh phúc của hôn nhân là thế này đây sao? Nào có giống phần mộ như bao người thường hay nói? Ngược lại còn có cảm giác như được bước chân lên thiên đường vậy...


"Sao không đến công ty?" Vãn Tình lấy làm lạ hỏi anh. Bị anh hôn đến không thở nổi, hai tay đang vòng trên eo anh của cô cũng vô thức siết chặt hơn.


Lục Yến Tùng không trả lời ngay mà chống hai tay nâng nửa người dậy. Lúc này anh mới mở mắt ra, đôi con ngươi mông lung nhìn Vãn Tình ở dưới thân, trong mắt bây giờ chỉ còn sự ham muốn cuồng nhiệt, cùng vẻ không đành lòng rời xa, "Hôm nay anh trở về Mỹ."
"Về Mỹ sao?" Vãn Tình kinh ngạc mở to mắt.


Đúng rồi, tối qua sau khi làʍ ȶìиɦ xong hình như anh có nói về lịch trình của hôm nay. Có điều lúc đó cô mệt quá nên mơ màng ngủ thϊế͙p͙ đi, chỉ nhớ được mang máng như vậy. Nếu hôm nay anh không nhắc có lẽ cô cũng nhớ ra.


"Anh…Phải đi bao lâu?" Vãn Tình cố gắng lắm mới không để lộ sự quyến luyến và không nỡ của mình khi phải xa anh. Thế nhưng, câu hỏi ngập ngừng buồn bã đã bán đứng suy nghĩ của cô.


Cô phát hiện, kể từ khi hai người thật sự kết hôn, nhất là sau khi sống chung với nhau, sự lưu luyến mà cô dành cho anh đã ăn sâu bén rễ vào lòng từ khi nào mà cô không hề hay biết. Bởi vì người đàn ông này là chồng cô, là người chồng mà sau này sẽ cùng cô nắm tay đi hết cuộc đời, là người chồng sẽ thay cô gánh vác những mưa gió bão bùng... 


"Ừ. Ít nhất là một tuần." Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm đen kịt nhìn cô, sóng tình bắt đầu cuộn trào dâng cao.
"Ồh..." Vãn Tình khẽ đáp lại một tiếng. Chỉ một chữ đơn giản nhưng đã tiết lộ rõ sự không nỡ chia lìa trong lòng.


Hôn nhân của bọn họ thực ra là một cuộc hôn nhân rất kỳ lạ. Không có màn cầu hôn lãng mạn như của Thiên Tình và Thi Nam Sênh, cũng không mở tiệc chiêu đãi bà con hai họ, càng không có tuần trăng mặt như các cặp vợ chồng bình thường khác. Từ đầu đến cuối cũng chỉ viết tên cả hai vào tờ giấy hôn thú mà thôi. Thậm chí ngay cả thổ lộ lời yêu giữa hai người yêu nhau cũng chưa từng có. Nhưng đôi bên cứ thế mà u mê nhận định đối phương là nửa kia của mình.


Hiện tại cả hai cũng là đôi vợ chồng son mới cưới như bao người, vậy mà phải sắp xa nhau một tuần. Hơn nữa còn cách nhau tận nửa vòng trái đất.
Nếu là người vợ bình thường, chắc hẳn sẽ nũng nịu vòi vĩnh chồng mình một chút để bày tỏ mình không nỡ xa chồng và muốn giữ anh ở lại với mình nhỉ?


Có điều, giữa hai người nếu có những hành động này thì hình như có vẻ hơi mất tự nhiện và ngượng ngùng sao ấy.
Nên cuối cùng cô chỉ gật đầu, "Vậy thì em càng phải rời giường nhanh để còn làm bữa sáng cho anh, rồi giúp anh sắp xếp hành lý này nọ nữa. Loay hoay là mất cả buổi sáng đó."


Lục Yến Tùng sầm mặt nhìn vào mắt cô, "Em không có gì muốn nói với anh sao? Anh phải đi một tuần đấy." Anh nhắc nhở cô.
Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến trái tim Vãn Tình khẽ run lên. Nếu cô nói cô không muốn để anh đi, vậy anh có vì cô mà ở lại không?


Khóe môi giật giật. Muốn làm theo suy nghĩ của mình nói lời giữ anh lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành....
"Anh đi nhớ chú ý an toàn, đến nơi... Nhớ điện thoại về cho em."
Lục Yến Tùng nheo mắt hỏi tiếp, "Chỉ vậy thôi sao?"
"Còn có...." Vãn Tình sực nhớ ra gì đó.


Hai mắt Lục Yến Tùng hơi lóe sáng, đưa đường dẫn lối cho cô, "Còn gì nữa?"
"Dạ dày anh không khỏe, em có mua thuốc dạ dày cho anh rồi, anh nhớ phải mang theo đó. Ở bên đó cũng phải ăn uống đúng giờ." Giọng nói khe khẽ chứa đầy sự quan tâm.


Mắt Lục Yến Tùng đột nhiên lấp lánh sáng, cố giữ cảm xúc phức tạp. Như rất hài lòng với sự quan tâm của cô, nhưng không mấy hài lòng với câu trả lời này, "Em không nghĩ đến việc muốn giữ anh ở lại sao?"


Đương nhiên có nghĩ đến! Hiện tại cũng đang nghĩ đến, "Không phải anh ở bên kia còn nhiều việc phải làm sao?"
"Ừ." Lục Yến Tùng gật đầu. Trở người nằm sải ra giường, nghiêng mặt nhìn cô, "Em... Có muốn đi cùng anh không?"


"Hả?" Vãn Tình thoáng chốc sững sờ, sau đó lắc đầu, "Em còn phải đi làm, không thể đi cùng anh được."


Đôi mắt thâm sâu của Lục Yến Tùng nhìn cô chằm chằm. Thật ra chỉ cần cô đồng ý, anh sẵn sàng giúp cô xin phép nghỉ ở công ty, chỉ cần một câu của cô mà thôi. Thế nhưng cô không nói ra yêu cầu đó.


"Anh biết rồi." Lục Yến Tùng hơi gật đầu, nhắm mắt lại, "Anh ngủ thêm lát nữa, muộn chút em đánh thức anh dậy."
"Vâng, làm xong bữa sáng em sẽ gọi anh dậy." Vãn Tình gật đầu, nhìn anh nhắm mắt ngủ, khóe môi gợi lên ý cười.
*****
Trợ lý lái xe đến nhà đón Lục Yến Tùng ra sân bay.


Vãn Tình đang dọn dẹp trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động thì vội vàng lau sạch tay chạy ra ngoài phòng bếp.
"Anh phải đi rồi hả?" Cô hỏi.
Lục Yến Tùng kéo theo hành lý nhìn cô đang đi tới. Thấy cô đang mang tạp dề, mặc quần áo ở nhà, trông cô rất ra dáng của cô vợ nhỏ đảm đang việc nhà.


Lục Yến Tùng thấy tim mình như chệch đi một nhịp, không hiểu sao cảm thấy lúc này cô đẹp đến động lòng người. Còn có sự ấm áp nói không thành lời. Lục Yến Tùng buông hành lý trong tay ra, không dằn được lòng bước qua kéo cô ôm chặt lòng.


"Đừng..." Vãn Tình đẩy đẩy anh, liếc nhìn trợ lý của anh.
Nhưng với tính cách xưa nay luôn ngang ngược như anh, chuyện anh muốn làm thì bất cần đến người khác. Dùng hai ngón tay kẹp nhẹ chiếc cằm thon gọn và nâng mặt cô lên, sau đó cúi đầu xuống áp đôi môi lành lạnh của mình lên môi cô.


Nụ hôn của anh rất thô lỗ, rất mạnh mẽ. Vãn Tình cũng không tài nào từ chối nổi, đành ngoan ngoãn đón nhận và đáp trả lại nụ hôn này của anh.
Nụ hôn không kéo dài bao lâu, anh từ từ buông cô ra. Cúi đầu nhìn cô nói, "Sau khi đi làm về nếu thấy buồn thì sang chỗ em gái em chơi với em bé đi."


"Em biết rồi."
"Nếu ở chơi muộn quá thì nói em rể chở em về. Một mình em ở bên ngoài không an toàn."
Lời lẽ dặn dò cứng ngắc, nhưng lọt vào tai Vãn Tình biến thành tình cảm dịu dàng nói không nên lời.
Cô nhếch môi mỉm cười, "Được rồi, em sẽ chú ý."


"Ừm." Lục Yến Tùng nhìn sâu vào mắt cô, "Vậy anh đi đây."
Vãn Tình bùi ngùi không nỡ, chủ động nắm lấy tay anh, "Anh phải giữ gìn sức khỏe đó. Trở về sớm một chút... Em ở nhà chờ anh..."


Câu nói cuối cùng khiến lòng Lục Yến Tùng cảm thấy mềm mại xao xuyến. Cảm giác có người phụ nữ mình yêu chờ đợi mình về nhà, không ngờ lại tuyệt vời và hạnh phúc đến thế…