Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 91: Ở lại bên cạnh tôi

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Vu Thiện ngủ không ngon giấc, lúc Âu Dương Lãnh đến gần thì tỉnh lại, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, chỉ là hô hấp dồn dập bán đứng cô.

“Thiện Nhi?” Âu Dương Lãnh khẽ gọi, thấy cô không chú ý tới mình trong lòng không vui, cô là người phụ nữ của mình, nổi tính trẻ con thì có thể, nhưng dưới tình huống không có ai thì có phần kiểu cách quá.

Vu Thiện không để ý tới, cô hận còn không kịp sao sẽ quan tâm tới anh, Âu Dương Lãnh biết hồi chiều tâm tình cô không ổn nên cũng không ép buộc, nhưng lời của Tần Thiên như mọc rễ trong lòng anh, nếu như có em bé, chắc cô sẽ vui hơn.

Anh cởi quần áo, cả người vùi vào trong chăn, thân thể nóng rực ôm chặt Vu Thiện, dựa sát vào cơ thể lạnh băng của cô khiến cô khó chịu run rẩy.

“Tránh ra!” Tay Vu Thiện đẩy bàn tay to ôm cô từ đằng sau, thân thể cố gắng dịch về phía trước, không muốn tiếp xúc thân mật với anh, khi cô biết anh ta có liên quan tới cái chết của mẹ, sao cô có thể ở cùng một chỗ với anh ta!

“Thiện Nhi, đừng chọc giận tôi!” Âu Dương Lãnh kiềm chế hét to, cương quyết đè Vu Thiện dưới người, cưỡng ép cô nhìn mình: “Em là phụ nữ của tôi, sẽ phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hiểu chưa?”

“Không! Không phải, buông tôi ra.” Vu Thiện muốn giãy dụa nhưng sức lực không bằng anh, chỉ đành bị anh ăn xong lau sạch suốt một đêm, dường như Âu Dương Lãnh không thỏa mãn, làm cô cả một đêm, đến trời sáng mới buông cô ra.

Còn cô, cả người không chút sức sống, ngủ mê man, cô không biết sau này mình phải làm sao, trong lòng mơ hồ nhận thấy dường như Âu Dương Lãnh không muốn buông tha cho cô!

Kể từ sau buổi sáng đó, Âu Dương Lãnh giơ hai chân cô cao lên, nửa người trên không, cô không biết Âu Dương Lãnh có ý gì, sau khi giãy dụa không có kết quả Vu Thiện không thể làm gì khác hơn là nghe theo anh.

Nửa ngày đi qua, Âu Dương Lãnh mới thả cô ra, Vu Thiện vội chạy vào phòng tắm, cô lén uống thuốc trong phòng tắm, không phải Âu Dương Lãnh không phát hiện hành động của cô, nhưng anh chọn cách coi thường.

Có đôi khi Vu Thiện ở trong phòng ngủ, Âu Dương Lãnh sẽ lặng lẽ xuất hiện, sau đó đợi cô phát hiện, nghênh đón cô là một cuộc hoan ái không có chừng mực! lequdyon

Trong khoảng thời gian này Âu Dương Lãnh giày vò liên tục khiến Vu Thiện rất mệt mỏi, lần nào muốn kháng nghị cũng bị Âu Dương Lãnh dùng động tác ngăn lại, hoàn toàn không lên tiếng được.

Lại một tháng trôi qua, Vu Thiện ngây ngốc ở trong phòng cũng đã một tháng, trong thời gian này Âu Dương Lãnh quả thực không cho cô ra ngoài, Vu Thiện nhiều lần lén ra cửa đều bị Âu Dương Lãnh mang về.

Sau một lần hoan ái Vu Thiện bị hôn mê, Âu Dương Lãnh giúp cô tắm rửa xong sau đó gọi bác sĩ gia đình là Tần Thiên tới, bắt mạch cho cô. Tần Thiên cẩn thận chẩn đoán mạch cho Vu Thiện, im lặng khoảng nửa phút ông ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lãnh: “Thân thể cô ấy rất tốt, không cần ngày nào cũng ở trên giường, nhưng vẫn cần phải bồi bổ thêm, cô ấy gầy quá.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Mắt đen Âu Dương Lãnh lóe lên, nếu như không phải mình ép cô ăn cơm thì cô ăn rất ít, thậm chí còn không ăn.

“Còn nữa, thân thể cô ấy thời gian này rất dễ mang thai, cậu muốn không?” Đôi mắt lanh lợi của Tần Thiên nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh.

“Vâng, như vậy cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi.” Âu Dương Lãnh không giấu giếm, thân thể cô rất nhanh sẽ mang thai đứa trẻ của bọn họ, nhất định sẽ rất đáng yêu.

“Ừ, vậy thì lúc nào cũng phải để ý.” Tần Thiên nói xong đứng lên vỗ vai anh rồi xoay người rời đi. Âu Dương Lãnh đưa mắt nhìn Tần Thiên rời khỏi phòng, sau đó nhìn Vu Thiện ngủ mê man, khóe miệng cong lên, đời này cô ấy là của mình.

Anh hôn lên môi cô, đắp chăn giúp cô sau đó rời khỏi phòng, thời gian gần đây bận tạo người nên rất nhiều chuyện anh xử lý ở thư phòng. Ngày nào Hắc Mộc cũng chạy đi chạy lại giữa tập đoàn Âu Dương và nhà Âu Dương, vì chính là để anh không rời khỏi Vu Thiện.

Vu Thiện chờ Âu Dương Lãnh rời khỏi phòng mình mới mở mắt ra, lúc Tần Thiên nói chuyện cô đã tỉnh, khi nghe Âu Dương Lãnh nói câu kia cả người không ngừng run rẩy. Anh ta thế mà lợi dụng đứa bé để trói chặt mình, để mình không thể không ở lại vì đứa bé!

Anh ta thật sự quá ghê tởm! Không, cô không thể mang thai đứa bé cho Âu Dương Lãnh được! Không có yêu làm điều kiện tiên quyết thì tội cho đứa bé, mẹ đã tạo nên bi kịch, cô không hi vọng con mình ra đời trong hoàn cảnh như vậy.

Nhưng phải làm sao giờ? Âu Dương Lãnh nhất định không để mình rời đi, cuối cùng mình phải làm thế nào để rời khỏi chỗ này? Cô lặng lẽ đứng dậy, xác định ngoài cửa không có ai mới rón rén mở cửa, chạy nhanh như làn khói về phòng mình.

Âu Dương Lãnh có phái người canh giữ ở cửa nhưng ở bên trong nhà Vu Thiện coi như được tự do. Vu Thiện tìm đồ trong túi mình, gồm hộ chiếu, thẻ căn cước, chi phiếu.

Thật tốt quá, có những thứ này cô rời đi cũng sẽ không gặp phiền toái, Vu Thiện giấu kỹ những đồ vật đó, vì không để Âu Dương Lãnh phát hiện cô cất đồ dưới chậu hoa, rất may là không ai phát hiện ra.

Làm xong đâu vào đấy tất cả mọi chuyện cô mới cảm giác trong lòng bàn tay mình tràn đầy mồ hôi, cô khẽ thở phào, lúc Vu Thiện đang muốn trở lại phòng Âu Dương Lãnh thì cửa mở ra không hề báo trước, gương mặt Âu Dương Lãnh âm u, tròng mắt có ngọn lửa nóng xuất hiện trước mặt cô.

“Làm gì ở đây?”

Vu Thiện không ngờ Âu Dương Lãnh sẽ xuất hiện, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh, anh ta thấy gì rồi? Có thể nhìn thấu tâm tư của cô không? Khoảnh khắc này cả người Vu Thiện lạnh như băng, trong nháy mắt khí huyết trên mặt biến mất không còn dấu vết.

“Em làm sao vậy?” Âu Dương Lãnh nghi ngờ đến gần cô, sao cô nhìn thấy mình xuất hiện lại chột dạ như vậy? Anh nghi hoặc nhìn phía sau cô, giọng điệu chất vấn vang lên: “Mới vừa rồi em làm gì vậy?”

“Tôi… Không có.” Vu Thiện giả vờ bình tĩnh, hiện tại anh ta hỏi mình thì nhất định là không biết chuyện của mình, như vậy cô không cần phải hoảng sợ.

“Thật sự không có?” Âu Dương Lãnh không tin, bộ dạng cô rất đáng nghi, nhưng không nhìn ra được gì, không thể làm gì khác hơn là hung dữ nói: “Còn không mau về phòng, muốn thấy có người bị phạt vì em sao?”

“Anh…! Vậy mà uy hiếp tôi ư?” Vu Thiện nổi đóa, ghét nhất là thi thoảng Âu Dương Lãnh lấy người giúp việc ra hù dọa cô, nhưng chờ sau khi cô rời đi sẽ để anh ta trừng phạt đủ. Cô biết Âu Dương Lãnh cố ý, cô hun hăng nhìn anh, nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì sợ rằng Âu Dương Lãnh đã chết rất nhiều lần.

“Đi thôi, hay là muốn tôi bế?” Âu Dương Lãnh cố ý lạnh mặt, trong lòng lại rất vui sướng, ít nhất cô vẫn còn cảm giác với mình, mặc dù là ghét anh.

“Tôi tự đi.” Vu Thiện thở phì phò đi tới cửa, lúc đi tới sát bên cạnh Âu Dương Lãnh, cô cố ý dùng lực đụng vào anh một cái, phát tiết lửa giận chất chứa trong lòng. Âu Dương Lãnh bị đụng, phối hợp quay ngoắt lại, khi nhìn Vu Thiện khẽ nhếch miệng trong lòng anh hồi hộp, cô lại nổi tính trẻ con với mình.

Còn Vu Thiện một chút cũng không biết hành động vừa rồi của mình bị Âu Dương Lãnh nhìn thấy rõ ràng, tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng vào phòng Âu Dương Lãnh, khi tiến vào phòng trên mặt thoáng hiện lên vẻ chán ghét, Âu Dương ở sau lưng nên không nhìn thấy.

“Còn không mau lên giường nằm!” Giọng lạnh lùng cứng rắn của Âu Dương Lãnh vang lên, mới vừa rồi không thấy cô trong phòng trái tim anh hơi bối rối, thật may là tìm thấy cô ở trong phòng trước kia của cô.

“Ừ.” Vu Thiện ngoan ngoãn nằm lên giường, không nhìn tới khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh, trong lòng nghĩ làm thế nào để rời đi. Âu Dương Lãnh thấy cô ngoan ngoãn khóe môi thõa mãn nhếch lên vui vẻ, xoay người đóng cửa lại rồi rời đi tới thư phòng làm việc.

Ngược lại Vu Thiện trằn trọc lăn lộn, trong đầu nghĩ mãi làm thế nào để rời đi, nhớ tới lần đầu tiên nhảy xuống từ tầng hai, mặc dù khi đó mình bị thương ở chân nhưng may mắn là gặp được một người đàn ông. Cô nhớ ra, người ngồi trong xe lần đó cô ngăn lại chính là Kinh Sở, tổng giám đốc Sở thị.

Khó trách anh ta lại hỏi mình quên mất anh ta! Thì ra anh ta đã sớm nhận ra mình, như vậy anh ta đã sớm biết sự tồn tại của cô ư? Anh ta sẽ bằng lòng giúp mình chứ?

Trong đầu có từng nghĩ qua Thượng Quanh Thanh, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ, nếu như Thượng Quan Thanh giúp mình chạy trốn, Âu Dương Lãnh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy, còn mình thì không thể làm liên lụy tới cô ấy.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Kinh Sở là có thể đối phó với Âu Dương Lãnh, còn Kinh Sở chắc chắn sẽ không nói cho Âu Dương Lãnh biết mình đi đâu, nhưng nếu như anh ta không chịu giúp mình thì sao?

Làm sao bây giờ? Mình thật sự không muốn ở lại, sau khi biết được kế hoạch của Âu Dương Lãnh cô càng muốn rời đi hơn. Hay là cứ thử xem, đến lúc đó nếu như Kinh Sở không chịu thì mình phải làm sao, nhất định phải rời đi trước khi Âu Dương Lãnh để mình mang thai.

Mặc dù là nói lấy hết dũng khí nhưng Vu Thiện vẫn còn cảm giác sợ hãi, ngộ nhỡ Kinh Sở không chịu thì thế nào? Trong lòng ôm điện thoại, Vu Thiện do dự, cú điện thoại này có nên gọi đi hay không?

Quên đi, chết thì chết, dù sao cũng tốt hơn bị giam ở trong nhà Âu Dương, Vu Thiện nhắm mắt lại, hung hăng nhấn số xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Im lặng một lúc, điện thoại được nối máy: “A lô?”

“Là tôi.” Vu Thiện căng thẳng cầm điện thoại, hô hấp dồn dập, may là anh ta nghe máy.

“Thiện Nhi?” Tất nhiên Kinh Sở biết là cô gọi tới, cho nên anh mới tự mình nghe máy: “Gần đây tốt không?” Muốn hỏi chính là chuyện Âu Dương Lãnh đối xử với cô có tốt không!

“Ừm, tôi rất khỏe.” Nghe giọng anh bình thản nói chuyện, trong lúc nhất thời Vu Thiện không biết nói gì, đối với cô mà nói anh ta vẫn là một người xa lạ, mà thật sự bọn họ rất xa lạ.

“Tìm tôi có việc gì?” Kinh Sở hỏi, phát hiện cô lúng túng, còn có vẻ cô đơn.

“Ừm, thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi anh, chuyện đi Paris còn tính không?” Trong đầu Vu Thiện suy nghĩ, sau khi rời khỏi chỗ này mình cần một nơi để dừng chân, mà Paris vẫn là chỗ mình mơ ước từ lâu, tới đó rất thích hợp.

“Vẫn còn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.” Kinh Sở cười khẽ, cô ấy sợ mình đã hủy bỏ tư cách của cô ấy sao? Mặc dù thời gian cô tham gia triển lãm chưa tới.

“Đáng tiếc tôi không có cơ hội.” Vu Thiện cô đơn nói, mình phải làm thế nào để rời khỏi đây?

“Có phải em có chuyện gì hay không?” Kinh Sở nghi ngờ hỏi, cô sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình, nhất định là có chuyện.

“À!” Tròng mắt Vu Thiện thoáng hiện vẻ khác thường, Kinh Sở đã đoán được tâm tư của mình ư? Truyện bên Lê Quý_Đôn

“Nói đi, nếu tôi giúp được một tay thì cứ nói.” Kinh Sở cam kết,  người anh phái đi đã báo với anh, Vu Thiện đã bị nhốt ở nhà Âu Dương một tháng rồi.

“Vậy anh chắc chắn sẽ giúp tôi chứ?” Vu Thiện không xác định hỏi, dù sao giúp cô thì đồng nghĩa với việc ra oai với tập đoàn Âu Dương, khiến hai tập đoàn vốn đã không hòa thuận, vì chuyện của cô mà chuyển biến càng thêm kịch liệt.

“Em nói đi, tôi nhất định có thể giúp em.” Trong đầu Kinh Sở đang tưởng tượng vẻ mặt của Vu Thiện khi nghe câu này, chắc rất kinh ngạc và vui vẻ, từ trước đến nay anh không dễ cam kết, một khi hứa hẹn thì sẽ thực hiện.

“Vậy nếu như tôi muốn rời khỏi thành phố S?” Vu Thiện thử dò hỏi, liên quan đến chuyện mình có thể rời đi được hay không, tất cả cô đều phải cẩn thận.

“Có thể.” Rời đi đơn giản như vậy, sao có vấn đề gì chứ.

“Thật ư? Anh có thể giúp tôi sao?” Vu Thiện vui mừng hỏi, rồi lại hạ thấp giọng mình quay đầu nhìn về phía cửa, xác định không ai nghe được mới xoay người xuống giường, đứng bên cửa sổ hỏi.

“Dĩ nhiên, tại sao em muốn rời đi?” Kinh Sở muốn biết suy nghĩ của cô, sao cô muốn rời khỏi đây?

“Thì ra tất cả những chuyện này đều là do anh ta sắp đặt, tôi còn ngây ngốc lôi cả mẹ vào!” Nghĩ đến chuyện này Vu Thiện căm hận nắm chặt quả đấm, cặp mắt căm thù nhìn chằm chằm vào một chỗ xem như Âu Dương Lãnh. Hận không giết được Âu Dương Lãnh, nhưng đồng thời cũng biết mình không có năng lực giết chết anh ta.

“Được, lúc nào em muốn đi?” Kinh Sở nghe được lời cô, trong lòng nổi lên cảm giác thương xót, cô nói anh ta chắc là Âu Dương Lãnh? Nhưng tại sao Âu Dương Lãnh phải lập mưu cô? Anh ngửi ra mùi vị âm mưu.

“Càng nhanh càng tốt, chuyện này nhất định phải làm gấp.” Vu Thiện vội vàng nói, chỉ sợ chậm trễ sẽ bị Âu Dương Lãnh phát hiện mình muốn đi, như vậy tất cả những thứ mình chuẩn bị đều thành công cốc.

“Được, em chờ đi, tôi đi chuẩn bị.” Kinh Sở cân nhắc, bảo Vu Thiện chuẩn bị hết mọi thứ, khi có yêu cầu chờ điện thoại của anh.

Vu Thiện cúp máy, không nghĩ tới Kinh Sở thế mà lại giúp mình, vốn cho rằng Kinh Sở sẽ sợ gây phiền toái, kiên quyết không đồng ý với mình, nhưng lại thoải mái ok như vậy.

Sắp tới có thể mình không cần phải ngây ngô trước mặt Âu Dương Lãnh nữa, cũng nhanh chóng có thể rời đi, nhưng Kinh Sở sẽ dùng cách gì đây? Cô tò mò quá.

********

“Tổng giám đốc, đây là thư của tập đoàn Sở thị mới gửi cho phu nhân lúc nãy.” Hắc Mộc cầm phong thư màu đỏ mà mình chặn lấy ở cửa nhà Âu Dương đưa cho Âu Dương Lãnh, kể từ sau khi tài liệu vô danh chuyển tới cho Vu Thiện tới nay, bất cứ thứ gì mang đến nhà Âu Dương đều phải giao cho Âu Dương Lãnh.

“Đưa tôi.” Âu Dương Lãnh để tập tài liệu mới xem một nửa xuống, mày rậm nhíu lại không vui, tập đoàn Sở thị gửi cho Vu Thiện? Là gì vậy? Anh nhận lấy thư mời trong tay Hắc Mộc, khi nhìn thấy rõ nội dung bên trong, cả người như khúc gỗ giữa đám lửa, lúc nào cô ấy liên quan tới Kinh Sở?

“Tổng giám đốc, sao vậy?” Hắc Mộc thấy sắc mặt Âu Dương Lãnh khác thường liền vội hỏi, gần đây vì chuyện của Vu Thiện tổng giám đốc thay đổi rất nhiều, rất nhiều vẻ mặt trước kia chưa từng có cũng xuất hiện.

“Từ chối lời mời của tập đoàn Sở thị, nói cô ấy sẽ không tham gia.” Âu Dương Lãnh đè nén tức giận, anh biết Vu Thiện thích thiết kế trang phục, ban đầu chính là vì như vậy mới để cô đến chỗ Thượng Quan Thanh làm việc.

“Dạ.” Hắc Mộc trả lời, len lén liếc mắt nhìn Âu Dương Lãnh lạnh tựa như băng, tổng giám đốc không hài lòng ai vậy?

“Đợi một chút.” Âu Dương Lãnh gọi Hắc Mộc đang muốn xoay người: “Đừng nói cho cô ấy biết.” Cô ấy là ai thì Hắc Mộc biết rõ.

“Vâng.” Anh ta xoay người rời đi, tổng giám đốc muốn giấu chuyện này?

Âu Dương Lãnh tiếp tục xem tài liệu, nhưng anh không suy nghĩ được gì nữa, trong đầu đều là bóng dáng Vu Thiện, bây giờ cô đang làm gì? Trong khoảng thời gian này vì để cô sớm mang thai, anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ.