Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 5: Bị chọc tức

“Đồ phụ nữ đê tiện!” Vu Thiện lặp lại, ánh mắt không chịu khuất phục nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh đang tựa người trên cửa, người phụ nữ này chính là Âu Dương Lãnh mang về, anh ta muốn cho người phụ nữ trước mắt này dạy dỗ mình sao?

“Cô mới là phụ nữ đê tiện!” Mỹ Nhi quả thực bị chọc vô cùng tức giận, hận không thể xé nát Vu Thiện, mình chưa từng bị xúc phạm như vậy. Người phụ nữ đáng chết này, thế mà lại dám nói mình như vậy trước mặt Lãnh! Cô ta nâng tay lên, muốn đánh phía bên kia mặt của Vu Thiện một lần nữa, bị Âu Dương Lãnh kịp thời ngăn lại.

Vu Thiện nhắm mắt lại yên lặng chịu đựng một cái tát này, nếu như Âu Dương Lãnh muốn dạy dỗ cô, chắc chắn mình sẽ bị, đau xót đột nhiên xâm chiếm lòng cô. Rốt cuộc mình đắc tội với Âu Dương Lãnh chỗ nào mà anh ta lại đối với mình như vậy, cô chưa từng có cảm giác mình vô dụng như bây giờ, cho dù trước kia bị ba đuổi ra khỏi nhà, cô cũng chưa từng tuyệt vọng như vậy.

“Đủ rồi! Đi theo tôi.” Âu Dương Lãnh kịp thời kéo cổ tay Mỹ Nhi lại, ép buộc cô ta rời đi cùng với mình, mới vừa rồi anh nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt Vu Thiện, trong lòng không khỏi đau nhói, cũng biết mình có chút quá phận.

“Lãnh, em dạy dỗ cô ta thay anh, tại sao cô ta có thể ngủ trên giường của anh được chứ!” Mỹ Nhi bất mãn bị lôi kéo ra ngoài, chiếc giường lớn đó là mình vẫn luôn muốn nằm lên, lại bị một người phụ nữ không rõ lai lịch chiếm đoạt, cô ta muốn cướp lại.

“Câm miệng, nếu không cút ra ngoài.” Âu Dương Lãnh không nhịn được trực tiếp ném người phụ nữ lên giường trong phòng khách, thật không biết tại sao đầu óc mình lại nóng như vậy, thế mà dẫn loại phụ nữ này về nhà.

“Lãnh, không cần, người ta chỉ là thấy bất mãn thay anh.” Mỹ Nhi nghe giọng điệu bực bội của Âu Dương Lãnh, trong lòng đột nhiên giật mình, mình phản ứng có chút quá đáng. Có phải Lãnh cho rằng hình tượng mình không tốt, đều do người phụ nữ kia, nếu như không phải do cô ta chiếm đoạt chiếc giường mình hằng mơ ước, mình sẽ sai lầm trước mặt Lãnh sao? Đều là lỗi của cô ta.

“Vậy thì ngoan ngoãn đi.” Âu Dương Lãnh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đều là vẻ mặt chịu nhục của Vu Thiện, vẻ tuyệt vọng trên mặt cô khiến anh đau nhói mắt, mà rốt cuộc mình đang làm gì vậy?

“Đúng vậy, Lãnh, đều là lỗi của cô ta, Mỹ Nhi sẽ ngoan.” Vốn là muốn tiếp tục chửi bới người phụ nữ kia trước mặt Lãnh, Âu Dương Lãnh đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Âu Dương Lãnh, cô ta chuyển ngược lại sửa miệng.

“Ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tôi.” Âu Dương Lãnh không liếc qua cô ta một cái, bảo cô ta nằm trên giường, anh cúi người đốt lửa trên người cô ta, để mình tập trung tinh thần vào cảm giác vui sướng, từ chối hình ảnh Vu Thiên liên tục xâm nhập vào trong đầu.

Vu Thiện vốn cho rằng mình sẽ bị đánh, nhắm mắt đợi rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì, cô chậm rãi mở mắt, nơi này ngoài mình ra đã không còn bất cứ người nào, trong lòng cô nhẹ nhàng thở phào. Vốn cho là Âu Dương Lãnh sẽ không ngăn cản người phụ nữ tên Mỹ Nhi đánh mình, thế nhưng không phải anh ta để cô ta dạy dỗ mình sao? Tại sao tạm thời lại thu tay lại? Cô mới không thèm tin Âu Dương Lãnh có lòng thương xót, Mỹ Nhi đúng không, chờ đi, cô sẽ đòi lại một cái tát này. 

Đã không có ai, Vu Thiện cho phép mình nghỉ ngơi, đang lúc cô thả lỏng người, bên trong phòng sát bên cạnh lại truyền tới tiếng động làm người ta buồn nôn, trong thoáng chốc Vu Thiện căng cứng người, người đàn ông này không sửa được tính ăn bẩn!

“Cô Vu, cô đói không?” Thím Lan xuất hiện ở cửa, mới vừa rồi bà cũng nghe được tiếng động nhưng nhìn thấy thiếu gia cũng ở đó nên bà không tiện ra mặt, hiện giờ thiếu gia đang có chuyện để làm, còn cô Vu cả một ngày chưa ăn gì, sẽ đói bụng.

“Tôi đói bụng.” Vu Thiện liếc về cái khay thím Lan đang bưng thoáng cái trong lòng vui vẻ, cô nghĩ ra cách làm thế nào để rời đi, cho nên rất bình tĩnh nói, hơn nữa quả thực cô rất đói bụng, không có sức sao mình rời đi được.

“Vậy cô Vu, thím Lan đút cô ăn.” Thím Lan vô cùng vui vẻ, tất cả là vì Vu Thiện bắt đầu chịu ăn gì đó rồi, mới vừa nãy thiếu gia bảo mình bưng cơm cho cô Vu, có thể thấy được thiếu gia quan tâm tới cô Vu, chỉ là không biết mà thôi.

“Vâng.” Vu Thiện hiếm khi không bày ra sắc mặt cho thím Lan nhìn, yên lặng để bà đút mình ăn, nhưng tròng mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào con dao găm trong mâm, yên lặng chờ thời cơ, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, ngàn vạn lần đừng để cho thím Lan phát hiện.

Thím Lan rất có trách nhiệm đút cơm cho cô ăn, cố ý xem nhẹ tiếng động phát ra từ trong phòng bên cạnh, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô Vu, nhưng phát hiện cô Vu hình như không có việc gì, ăn cơm mà mình bưng tới. Đối với những tiếng động nghe không lọt tai kia, lần này thím Lan lo lắng thay cho thiếu gia, nếu như thiếu gia thật sự muốn kết hôn với cô Vu, ngày tháng khó trôi qua sau này chắc không còn xa.

Yên lặng cơm nước xong Vu Thiện giả vờ muốn uống nước trái cây, bảo thím Lan đi làm. Thím Lan thấy Vu Thiện đã không giống như lúc xế chiều, cho rằng cô không còn giận dỗi với thiếu gia nữa, càng vô cùng vui vẻ đi tới phòng bếp ép nước trái cây, lại quên mất thu chén bát, để cho Vu Thiện có cơ hội.

Nhìn thím Lan đi xuống lầu Vu Thiện thấy cơ hội không thể vụt mất, lập tức đưa tay cầm dao găm sau đó giấu vào trong tay áo mình rồi đắp chăn lên, không để người ta nhìn thấy. Làm xong hết thảy cái trán của cô đã đổ mồ hôi, đôi nam nữ trong phòng bên cạnh không biết thẹn thùng vẫn tiếp tục như cũ, trong lòng Vu Thiện cười lạnh, Âu Dương Lãnh, tôi sẽ không làm theo ý nguyện của anh.

“Cô Vu, nước trái cây đây.” Thím Lan mỉm cười nói, nâng ly nước cam trong tay đưa tới trước mặt Vu Thiện, kề sát vào bên miệng cô, Vu Thiện ngoan ngoãn uống hết nước trái cây, thìm Lan mới hài lòng mỉm cười.

“Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Vu Thiện quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của thím Lan, sợ mình không nhịn được nổi giận, nhưng cô không muốn giận hờn với thím Lan, bởi vì thím Lan vô tội.

“Cô Vu, cô nghỉ ngơi đi, thím Lan đi ra ngoài.” Thấy vẻ mặt mỏi trên gương mặt Vu Thiện, cộng thêm mình đã hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao phó, cũng biết cô đã rất mệt, cho nên bà không nói gì rời đi.

Nhìn thím Lan đi ra ngoài, Vu Thiện âm thầm cầm dao găm trong tay di chuyển tới cổ tay, muốn một đường cắt đứt sợi dây, nhưng sau khi dùng sức mấy cái sợi dây vẫn không dịch chuyển như cũ, chuyện gì xảy ra vậy? Cô cầm cây dao ra nhìn, thiếu chút nữa thì bị tức chết, chỗ nào là dao găm chứ, rõ ràng là một món đồ chơi!

Đây là đồ chơi gì vậy? Thế mà lại trêu cợt mình như thế, thím Lan cố ý? Vu Thiện bị chọc tức gương mặt giận đến phình to ra, cặp mắt sáng lên nhìn ra cửa, nếu như giờ phút này Âu Dương Lãnh đứng ở cửa, nhất định sẽ bị bộ dạng này của cô hù chết!