Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 72: Không quên được

Cho tới bây giờ cô vẫn giữ mình trong sạch, nhưng khi đi qua đám người vẫn nghe thấy người khác mắng cô là đồ hạ lưu, là kỹ nữ.

Thế giới này, từ trước đến nay vốn luôn điên đảo, giờ phút này cô không còn là thiên kim tiểu thư, không còn là thiếu phu nhân của nhà họ Mạnh nữa, cô chỉ là Tống Tri Tri đang ở thuê trong một căn phòng đơn sơ, là một cô gái với thân hình hèn mọn, dơ bẩn nhưng lại có một linh hồn sạch sẽ .

Cũng may, từ trước đến nay cô vốn không hề có ý định đòi hỏi cái gì cao sang, giàu sang cũng vậy, nghèo hèn cũng thế, cô đều có thể thích ứng rất nhanh, cũng không bao giờ hối hận. Cuộc sống tốt đẹp trước kia, đương nhiên cảnh tượng huyền ảo ấy giờ đã không còn, vậy thì còn có cái gì để cô phải đau khổ lưu luyến đây?

Cô ôm lấy oán hận, hoặc khóc lóc kể lể, nhớ lại ánh hào quang của quá khứ có ích gì chứ? Trên trời sẽ không thả chi phiếu xuống cho cô, bệnh tật của mẹ cũng sẽ không thể sau một đêm đã chuyển biến tốt đẹp, cô vẫn như cũ, không đi làm việc thì sẽ đói bụng.

Tri Tri có một ưu điểm rất lớn, đồng thời cũng là một khuyết điểm trí mạng, cô cực kỳ cam chịu số mệnh. Cho nên dù sau này ông trời đã sắp xếp cho cô phải chịu cực khổ, cô cũng không một câu oán giận, yên lặng nghe theo sự an bài của vận mệnh.

Khi Tri Tri xuống xe, cũng đúng lúc vào buổi hoàng hôn của đầu thu. Ánh nắng chiều đỏ như máu, rực rỡ khắp bầu trời, vẽ ra những cảnh tượng đẹp đẽ tráng lệ động lòng người. Tri Tri đứng lặng ở bến xe ven đường. Hôm nay cô tan tầm tương đối sớm nên có thể dành một chút thời gian cho bản thân.

Một mình đi trên đường, ngược lại với hướng đi về nhà, Tri Tri, bước chân nhẹ nhàng, đầu cúi thấp. Cô đi cực kỳ chậm, bất chợt tiếng còi xe vang lên làm cô giật nảy mình, đứng ngây ra ở ven đường hồi lâu. Mãi đến khi chiếc xe đi xa rồi cô mới bình ổn được nhịp đập của trái tim, tiếp tục đi về phía trước.dღđ。l。qღđ

Cô vốn là người nhát gan, sợ nơi đông người, sợ dòng xe cộ, tất cả những tiếng động đột ngột đều làm cô sợ hãi.

Nhớ lại hồi vừa mới chuyển đến ở trong phòng cho thuê tiện nghi nhất này, hằng đêm Tri Tri đều sợ hãi đến mức không sao ngủ được. Một chút gió thổi cỏ lay bên ngoài cửa sổ đều khiến cô bị dọa, cả người toát mồ hôi lạnh. Bởi vì lúc này tiếng tăm của cô đã sớm truyền ra, giữa lúc hỗn độn ấy, đã từng có bọn du côn nhìn thấy cô lại đến quấy nhiễu một chút, thậm chí buổi tối đã có người đi qua cửa sổ của cô buông lời cợt nhả.

Mỗi lúc như thế mẹ đều giống kẻ điên, cầm dao phay chạy đến mắng chửi người ta. Nghe những lời mắng chửi thô tục như thế, khó nghe như thế, mấy gã đàn ông ấy liền huýt sáo chạy trốn. Tri Tri nẳm an vị ở trên giường ôm chăn chỉ dám khóc thầm. Cô khóc mà không dám phát ra âm thanh, khóc đến gần như ngất đi, khóc đến mức tưởng như mình đã chết đi tìm ba ba rồi.

Nhưng mà cô không thể nào chết được, cô có chết cũng không dám đi tìm ba ba, có chết cũng không được lên Thiên đường, cô chỉ có thể làm một Cô Hồn Dã Quỷ, nhận hết mọi uất ức mà thôi.

Lúc sắp chết ba ba đã dặn cô, cả đời này phải đối xử với mẹ cho tốt. Nếu như ngay cả nguyện vọng của ba ba mà cô cũng không thể hoàn thành, thì chính cô cũng sẽ không thể nào tha thứ cho mình được.

Cho nên, những năm gần đây, vào những lúc gần như sắp không chống đỡ nổi nữa, cô sẽ chạy đến bên mộ ba ba ngồi một lát, chỉ cần nói với ba một câu, nhìn tấm ảnh chụp của ba ba, là cô lại như được tiếp thêm dũng khí một lần nữa.

Thế giới này rộng lớn như vậy, thành phố này đầy phức tạp, có biết bao nhiêu ngã tư đường phố, những con đường dài như thế, nhiều như thế, nhưng cô sẽ đi về nơi đâu...?

Khách sạn mà cô đã từng hoan ái cùng anh, đã sớm biến thành một toà nhà văn phòng thật lớn, còn quán cà phê ở đối diện với khách sạn, nay đã trở thành một quán ăn đêm, nơi tràn ngập thanh sắc khuyển mã.(ý nói hạng người thấp hèn, buôn phấn bán hương)


Những kỷ niệm thuộc về cô và anh, cứ thế mất dần, từng chút, từng chút bị lãng quên, bị chìm ngập do tốc độ của việc đô thị hóa nhanh chóng.

Tri Tri đứng thất thần ở nơi đó, từ đầu đến cuối chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, cái cười rất khinh thường, rất vui vẻ. Tòa nhà cao đột ngột mọc từ mặt đất lên đã che phủ, phá nốt chút hạnh phúc cuối cùng còn lại trong trí nhớ của cô, thế nhưng cô lại không có cảm giác đau lòng, cũng không nhỏ một giọt nước mắt.

Ở trước mặt ba ba, ở trước mặt nhà họ Phó, ở trước mặt Tĩnh Viên, một chút cầu mong hạnh phúc hèn mọn của cô cũng có ý nghĩa gì đâu?

Chẳng thà quên đi, chẳng thà quên hết sạch.

Đến thời gian tan tầm, trên đường bắt đầu ồn ào náo nhiệt hơn. Tri Tri đi ngược lại, cô cúi đầu bước đi đầy cô đơn, bỏ lại sau lưng cảnh phố phường phồn hoa nhộn nhịp. Lúc này thân hình của cô tuy gầy yếu như vậy, nhưng không hề suy sụp, cứ như vậy chậm rãi bước đi không dao động.

Mái tóc cắt ngắn ngủn lại càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Bởi vì cô gầy nên đôi mắt đen láy lại càng nổi bật hơn. Cô mặc bộ quần áo thật bình thường, thậm chí rất cũ kỹ, chỉ là bước chân của cô lúc này có vẻ yếu ớt. Giống như ở thế giới này chỉ có mình cô một kiểu, giữa đám đông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô.

Tri Tri bước đi không hề lưu luyến, cô không bao giờ sẽ xuất hiện ở nơi này nữa, cho dù có việc cần phải đi ngang qua, cô cũng sẽ không bao giờ liếc nhìn một lần vào tòa nhà văn phòng và quán ăn đêm kia nữa!

**

Lúc này ở Los Angeles là bảy giờ sáng!

Trong vườn hoa nơi đình viện, trồng xen giữa các loại hoa đủ màu rực rỡ là từng khóm, từng khóm hoa sơn chi nho nhỏ màu trắng, khẽ lay động mỗi khi có gió thổi qua, bộ dáng e thẹn thật đáng yêu.

Thẩm Mạn Quân cầm một chiếc thùng ô doa nho nhỏ ở trong tay, trên người chỉ khoác một chiếc áo màu trắng có viền đã cũ. Cô có một mái tóc rất đẹp, vừa dài vừa đen nhánh, buộc chặt lại ở một bên thả xuống trước ngực. Cô không trang điểm, vẻ mặt vừa có chút lười nhác mà lại vừa say mê, chăm chú nhìn những đóa hoa, bên má lộ ra lúm đồng tiền thật duyên dáng.

Mạnh Thiệu Đình rửa mặt xong, mặc chiếc áo tắm đi ra ngoài, nhìn xuyên qua bức tường kính vĩ đại, thấy bóng dáng Mạn Quân, đôi mắt sắc bén của anh thoáng dừng một chút, rồi xoay người đi đến trước tủ quần áo lấy đồ ra mặc.

Những chiếc áo sơmi màu đen đều đã được Mạn Quân đổi thành màu trắng mà cô ưa thích. Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày nhưng vẫn đưa tay lấy ra một chiếc mặc lên người. Khi anh đứng ở trước gương đeo caravat, Mạn Quân từ phía sau ôm lấy eo của anh.

Lưng thoáng cứng đờ, ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình thoáng hiện ra vẻ ôn nhu, nét mặt vui cười, vẫn thoăn thoắt thắt caravat như cũ, chậm rãi nói: "Sao dậy sớm như vậy, nghỉ ngơi khỏe rồi chứ hả ?"

Sắc mặt của Mạn Quân bỗng chốc liền đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ của cô hung hăng bấm một cái vào giữa lưng của anh, sẵng giọng: "Thiệu Đình..."


Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười kia như từ trong lồng ngực anh thoát ra vậy. Anh thắt caravat xong xuôi, xoay người lại, Mạn Quân chợt thấy một gương mặt bày ra vẻ tuấn dật, xuất hiện tại trước mặt mình thật rõ ràng như vậy.

Trong lòng cô nảy lên một cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt, lại thoáng có chút sợ hãi, người đàn ông này, rốt cục là của cô sao?

Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng đầy hạnh phúc của cô, trong đôi mắt vẫn nguyên ý cười mang vẻ lười nhác như trước. Anh đưa tay nắm lấy cằm của Mạn Quân, cúi đầu hôn cô. Mạn Quân vui sướng run người, bàn tay nhỏ bé mềm mại quấn lên thân hình của anh, ôn nhu đáp lại...

Mạnh Thiệu Đình định hôn nhưng chợt thoáng hoảng hốt, trên người Mạn Quân mang theo mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, mùi hương này, anh còn nhớ rất rõ, đây là mùi hương ưa thích của một người nào đó...

Anh lưỡng lự một chút, Mạn Quân liền ngượng ngùng chớp chớp lông mi, mở to hai mắt nhìn anh: "Thiệu Đình?"

Mạnh Thiệu Đình phục hồi lại tinh thần, thoáng hiện ý cười dịu dàng, lại cúi đầu hôn cô. Hình dáng đôi môi của Mạn Quân rất đẹp mắt, màu sắc cũng tươi tắn động lòng người. Cô dựa vào lòng anh mềm mại như không có xương, vốn dĩ lẽ ra phải làm cho anh thật yêu thương, nhưng mà hôn xong, bất luận thế nào anh cũng không thấy có cảm giác.

Anh nhẹ nhàng buông cô ra, lại nhìn thấy ánh mắt của Mạn Quân như mênh mông, đôi môi của cô bị anh hôn hơi sưng, nhìn thật đáng yêu. Mạnh Thiệu Đình đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh môi của cô, yêu thương nói: "Anh đi làm đây, nếu như em nhàm chán, có thể tìm Lâm Ni cùng đi dạo phố."

Động tác của anh đầy yêu thương, cưng chiều, lời nói lại thân thiết như thế, khiến trái tim Mạn Quân như hoa nở, cô cuộn mình ở trong lòng anh, không muốn buông anh ra, giọng làm nũng: "Hôm nay trời nắng to lắm, em cũng không muốn đi dạo phố, sợ bị phơi nắng. Hơn nữa mẫu mới của hãng Givenchy mà em thích vẫn chưa ra, nên không muốn đi dạo phố đâu."

Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như trước, đưa tay cầm lấy bím tóc dài của cô ngắm nghía: "Mấy ngày hôm trước không phải em đang đọc sách dạy nấu ăn vì muốn học nấu nướng đó sao?"

Mạn Quân chu cái miệng nhỏ nhắn, đưa những ngón tay mềm mại, trắng nõn nà vì được chăm sóc kỹ lưỡng tới trước mặt anh: "Anh nhìn xem, người ta mà rửa rau nấu cơm, ngón tay đều sẽ bị thô cứng, hơn nữa đã có đầu bếp nấu cơm rồi, đâu cần đến em!"

Mạn Quân cười như một đứa trẻ, Mạnh Thiệu Đình cũng sững sờ đứng ở nơi đó.

Anh nhìn đôi bàn tay của Mạn Quân đang đưa ra trước mặt, ngón tay thon dài đến động lòng người đặt ngang ở trước mặt anh. Bỗng nhiên anh nhớ tới một buổi yến hội vài năm trước đây... cô uống say, dẫn anh đi trèo tường. Trong bóng đêm êm đềm say đắm ấy, cô ở trên bờ tường cao, váy buộc lại, ngồi bên cạnh những chùm hoa Tường Vi đang nở rộ, cô cười cười, vươn tay ra cho anh, ánh mắt sáng ngời như ánh sao trên trời.

Anh còn nhớ rõ, cô rất thích nấu ăn, hơn nữa còn làm những món ăn mà anh thích ăn. Anh nói anh không thích ăn cà chua và cà rốt, quả thật, về sau trên bàn ăn rốt cuộc không thấy hai món này nữa.

Cho đến hôm nay, Mạnh Thiệu Đình mới giật mình nhớ ra, anh chưa từng bao giờ hỏi xem cô thích ăn cái gì, có lẽ, cô thích nhất ăn hai loại đồ ăn, mà anh chán ghét kia.

Cô đã từng hàng ngày tự tay hầm canh cho anh, không lời phiền hà, nhưng anh lại chưa bao giờ đặt ở trong mắt.

Mà lúc này, anh lại đi hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là cuộc sống trói buộc, lại đi hồi tưởng những gì mà chính mình ngày đó coi là thời gian chán ghét tới cực điểm, thực sự, anh không sao kìm được một cơn chua xót.

Bộ dáng xinh đẹp của cô khi nói cười, bộ dáng đáng yêu khi cô nghiêng đầu nhìn anh làm nũng, bộ dáng với gương mặt trắng bệch của cô khi ký tên trên đơn ly hôn, bộ dáng cô ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói với anh đứa con đã chết rồi...

Bốn năm qua, vì sao cô vẫn cứ thường thường xuất hiện ở trong đầu anh, nhắc nhở với anh rằng, trên đời này vẫn còn tồn tại một người phụ nữ có tên là Phó Tĩnh Tri.

Từ trước đến nay, anh biết anh chưa từng bao giờ yêu cô, bao gồm cả hiện tại. Nhưng anh cũng không biết, tại sao đã tới Los Angeles bốn năm rồi mà anh vẫn thỉnh thoảng lại mơ về cô như thế!.