Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 582

Editor: May

Không biết là cắt bỏ cuống rốn như thế nào, anh thậm chí cũng không thấy rõ ràng bộ dáng của Tiểu Khả, bé liền bị ôm qua một bên tắm và cân trọng lượng. Anh đi tới bên giường của cô, cầm khăn mặt ấm áp chà lau cẩn thận tay và mặt cho cô. Toàn thân cô đều là mồ hôi, tóc như là mới vừa bị nước rửa qua, dán từng sợi ở trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Anh yêu thương nhẹ nhàng vén tóc ướt sang một bên, lau đi mồ hôi trên mặt cô. Cô ngủ rất say, hô hấp cũng bình ổn, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt. Trong lòng anh không khỏi đau xót, nhẹ nhàng cầm tay cô, giống như hứa hẹn tuyên thệ cả đời: “Cám ơn em, bà xã, cám ơn em cho anh Tiểu Khả, cả đời anh đều sẽ đối tốt với em, không bao giờ cho em rơi một giọt nước mắt nào nữa, không bao giờ cho em có một chút bất an và không hài lòng nào nữa. Anh sẽ vĩnh viễn chăm sóc em và con gái, không bao giờ rời khỏi các người nữa...”

Cô giống như nghe được lời nói này của anh trong lúc ngủ say, có giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt của cô. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt của cô, nhưng nước mắt của cô lại giống như không ngừng được, liên miên không dứt...

Khả Khả tắm xong, liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, một đôi mắt to đen lúng liếng trắng đen rõ ràng giống như Tĩnh Tri, y tá ôm bé kiểm tra cân nặng, cười mỉm đi qua nói với một phòng đầy người: “Ba ký hai!”

Mạnh Thiệu Đình nhìn Tĩnh Tri còn đang ngủ sau tấm bình phong, nhỏ giọng dặn mọi người không nên lớn tiếng, lúc này mới hơi không biết phải làm sao nhận lấy con gái. Anh chưa từng ôm quá trẻ con, Phi Đồng sinh ra liền đi cùng với Tĩnh Tri, thẳng đến khi ba tuổi thì anh mới ôm lấy thằng bé. Từ trước cho tới bây giờ, anh cũng không có kinh nghiệm ôm trẻ con, huống chi đây là con gái mà anh chờ đợi không biết bao lâu!


Cánh tay anh giống như không dám cong lại, bảo mẫu ở một bên nhìn liền cười ha ha. Tự tay dạy anh, phải nâng đầu của Tiểu Khả, cổ và đầu trẻ con đều rất mềm, động tác cần phải cực kỳ nhẹ nhàng...

Mạnh Thiệu Đình nhìn thân thể nho nhỏ trong lòng, trắng nõn nà như một nắm cơm nhỏ, đầu còn chưa có lớn bằng bàn tay của anh, nhưng lại khiến anh cẩn thận từng li từng tí đến không dám hô hấp, ôm con bé cũng không dám lộn xộn, thân thể đều cứng ngắc, chỉ chốc lát sau liền toát ra một thân mồ hôi. Lúc này Mạnh Thiệu Hiên tới gần, đưa tay đâm lên trên mặt Tiểu Khả, há mồm liền nói: “Đây là cháu gái nhỏ của em ư? Sao xấu như vậy, nhiều nếp nhăn...”

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình lập tức thay đổi, anh trừng một ánh mắt sắc bén qua, Mạnh Thiệu Hiên bị anh nhìn liền rụt rụt cổ, muốn đi xem Khả Khả trong tã lót lần nữa, Mạnh Thiệu Đình lại sống chết không để cho anh ta nhìn. Anh cau mày, nhìn khuôn mặt Khả Khả bị Thiệu Hiên đâm ra một vết hồng nhỏ, chỉ cảm thấy đau lòng, sau này không bao giờ để cho Mạnh Thiệu Hiên xuất hiện ở bên người Khả Khả nữa!

Dì được thuê tới ở bên cạnh cũng chen miệng nói: “Thiếu gia, ngài chưa thấy qua trẻ con thôi, tiểu thư của chúng ta như vậy là rất xinh đẹp rồi, dù sao tôi chăm sóc không biết bao nhiêu đứa bé, còn chưa thấy qua bộ dáng như tiểu thư của chúng ta đâu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này, khóe mắt dài như vậy, sau này nhất định là mắt to, mũi lại vừa cao vừa thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hình thoi như quả anh đào, xấu chỗ nào chứ?”

Thanh Thu cầm máy ảnh chụp ảnh cho Khả Khả, trong miệng cũng hét lên: “Đúng, đúng, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy lại nói xấu, coi chừng sau này Khả Khả sẽ không để ý đến anh!”


Mạnh Thiệu Đình thấy cô nhấn nút play, vội vàng nhẹ nhàng che mắt Khả Khả, nói khẽ với Thanh Thu: “Có thể chiếu vào mắt con bé không?”

Thanh Thu khoát khoát tay: “Không có việc gì, tôi đã sớm tắt đèn flash.”

Mạnh Thiệu Đình vẫn là một bộ dáng không yên lòng, ôm con gái cẩn thận từng li từng tí, chỉ để cho Thanh Thu chụp hai ba tấm liền không để cho Khả Khả lộ mặt ra nữa.

Khả Khả vẫn luôn không khóc, ngoan ngoãn được cha ôm, mặc dù động tác ôm con bé của anh rất cứng ngắc, tuyệt đối không thoải mái, cái mông nhỏ của bé đều bị bàn tay to của anh bóp đau đớn, nhưng ngược lại rất không chịu thua kém, vẫn luôn cho cha mặt mũi, từ đầu chí cuối đều phối hợp tốt, cũng không có hừ một tiếng.

Thẳng đến khi bé ngáp ngủ thiếp đi, Mạnh Thiệu Đình vẫn không nỡ buông tay, lại ôm một lát, liền nghe được sau tấm bình phong truyền đến tiếng nói trầm thấp của Tĩnh Tri đang gọi anh. Anh vội vàng ôm Khả Khả đi qua, giống như đang hiến vật quý, đắc ý và kiêu ngạo đặt Khả Khả tới bên giường của cô, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của con gái, ôn nhu đến cực điểm nói; “Nhìn, bọn họ đều nói Khả Khả là cục cưng xinh đẹp nhất ra đời ở bệnh viện này, y tá còn nói muốn Khả Khả của chúng ta chụp ảnh treo triển lãm ở trên bảng, làm một đứa bé minh tinh!”

Giữa mặt mày Tĩnh Tri đều là ôn nhu nồng đậm, cô nhìn con gái nho nhỏ, một đôi tròng mắt gần như đều nhỏ ra nước, cúi đầu không ngừng hôn ở trên mặt bé hồi lâu, mới có một chút mệt mỏi tựa ở trong khuỷu tay của anh...