Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 577

Editor: May

Anh vừa lau tóc, vừa cởi khăn tắm ra, mặc từng món quần áo vào. Vóc dáng của Thiệu Hiên và anh không khác nhau lắm, chỉ là Thiệu Hiên gầy hơn anh một chút, may là nó thích mặc quần áo rộng thoải mái, bằng không anh còn phải lo lắng mặc không vừa đấy.

Thay quần áo xong đi ra ngoài, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, thoạt nhìn tinh thần anh rất sảng khoái, ngược lại với vẻ lo lắng và lãnh ngạnh vừa rồi, đáy mắt cũng lóe ra ánh sáng ấm áp nhu hòa. Tĩnh Tri vừa ngẩng đầu, nhìn bộ dáng anh đi từ trên lầu xuống, môi của anh thậm chí còn nâng lên một độ cong, cười nhợt nhạt, đâm cô đau lòng không chịu nổi một trận.

Lúc anh và Lâm Nhan Tịch nói điện thoại rất ngọt ngào, bộ dáng tinh thần sáng láng lúc này của anh, nụ cười ôn nhu và ấm áp vui vẻ của anh, khiến cô nắm chặt hai tay, cũng nặn không ra được chút nụ cười lúm đồng tiền nào nữa, chỉ là...

Chuyện đó và cô thì có quan hệ gì? Anh đã chia tay với cô, mặc dù có đứa nhỏ, nhưng cô cố ý muốn sinh hạ ra, làm sao có thể trách đến trên đầu của anh?

Anh và cô chia tay, chẳng lẽ anh sẽ không thể bắt đầu cuộc sống mới sao? Anh có bạn gái, chuyện này cũng rất bình thường thôi, anh và bạn gái nói điện thoại, cũng là chuyện phải làm thôi, cô tức giận cái gì, ghen cái gì chứ?

Nghĩ nghĩ, dần dần bình thường trở lại, nhưng vẫn không thể xóa sạch đau khổ và bất bình ở trong lòng. Nhìn thấy anh đi tới đây, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một lúm đồng tiền: “Muốn đi? Em có chút không thoải mái, sẽ không tiễn anh...”

Nụ cười trên mặt Mạnh Thiệu Đình lập tức cứng đờ, anh giống như có chút không dám tin tưởng nhìn cô, không rõ vì sao cô bỗng nhiên lại biến thành như vậy!


Tĩnh Tri ngơ ngẩn nhìn anh, mà ánh mắt của anh lại giống như thanh kiếm sắc bén, đâm cô đến không có chỗ trốn.

Anh mặc chỉnh tề, vẻ mặt mỉm cười đi xuống, không phải là muốn rời đi ư? Anh có bạn gái, tự nhiên không thể ở cùng một chỗ với vợ trước là cô, anh... luôn muốn lo lắng đến tâm tình của Lâm Nhan Tịch đi.

Ánh mắt Tĩnh Tri dần dần hoảng hốt, cô đang là mưu tính cái gì? Bướng bỉnh muốn giữ đứa bé này lại, cho rằng giữa bọn họ còn có chỗ quay về, bướng bỉnh chờ đợi như vậy, cho rằng anh vẫn sẽ luôn ở đây, nhưng hiện tại xem ra, tất cả của cô còn có ý nghĩa gì?

Trong lòng của anh, có lẽ đã sớm không có cô, sau khi cô đứng ở bên Mạnh Thiệu Tiệm, tình yêu của anh với cô, chỉ sợ cũng đã hoàn toàn chết đi.

Mạnh Thiệu Đình đứng một hồi, ánh mắt vẫn lạnh buốt giống như dao cắt qua lại trên mặt cô.

Anh ở lại ăn bữa tối, thậm chí ở trong này tắm rửa thay quần áo, ý đồ là gì? Anh đã tiến tới nhiều bước như vậy, vì sao cô càng ngày càng nao núng?

Tâm lạnh như là ánh trăng trắng khắp bầu trời, anh cười lạnh lùng trào phúng, cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người chính mình. Anh đã quên được Thiệu Hiên, anh cũng đã nực cười tha thứ cho chuyện cô cấu kết cùng một chỗ với Mạnh Thiệu Tiệm, anh còn phải làm gì?


Anh cũng là người, anh chỉ là tạm thời không mở được khúc mắc, không biết đối mặt với cô như thế nào? Anh cũng chỉ là muốn nhìn một chút, rốt cuộc cô yêu anh bao nhiêu, vì sao cô không thể dũng cảm một chút, chủ động một chút, vì sao vẫn luôn muốn anh đến theo đuổi cô?

Tiếp tục như vậy nữa, Tĩnh Tri... anh thực sự sẽ cảm thấy mệt mỏi. Tình yêu không phải chỉ luôn luôn chờ đợi người khác trả giá, tình yêu không phải chỉ yên lặng hưởng thụ, chân lý của tình yêu là ở chỗ kính dân. Em dâng hiến ra tất cả cho người yêu của mình, nhưng cũng sẽ không oán không hối. Tĩnh Tri, em có thể hiểu điều đó không?

Anh lại đứng ở trong phòng khách vắng vẻ một lát, rồi yên lặng đi ra ngoài.

Cô không giữ anh lại, anh cũng sẽ không mặt dày mày dạn ở lại chỗ này.

Anh thậm chí hâm mộ Thiệu Hiên, hiện tại bọn họ ở chung giống như người thân. Anh nghe nói cô giữ Thiệu Hiên ở lại trong này thật lâu, anh còn nghe nói cô đặc biệt giữ cho Thiệu Hiên một căn phòng, mà đãi ngộ của anh, còn không sánh bằng cả Thiệu Hiên.

Bước chân rời đi của anh rất nhẹ, giống như là chưa bao giờ từng tới đây.

Trong phòng có mùi sữa tắm mát mẻ nhàn nhạt, được gió đêm bao bọc xông vào chóp mũi của cô. Cô cứ nhìn ngoài cửa sổ như vậy, trong màn đêm tối như mực, dần dần không nhìn thấy thân ảnh của anh, nước mắt cô rơi xuống từng dòng...

Anh đi quyết tuyệt như vậy, không có một tia lưu luyến. Có lẽ anh ở nước Úc, trôi qua với Lâm Nhan Tịch rất hạnh phúc, hoàn toàn không muốn trở về, cũng hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian ở trên người của cô đúng không? Nếu như không có Khả Khả, anh đã sớm biến mất trong thế giới của cô rồi.

Cô bỗng nhiên không dám nghĩ, nếu như sau này sinh mệnh không còn có anh, nếu như không bao giờ có thể yêu nhau gần nhau, cô nên làm cái gì bây giờ?

Mà đêm, sớm đã tàn lụi.