Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 569

Editor: May

Lưu Tô lập tức tỉnh dậy, đưa tay đoạt điện thoại qua.

Lục Phóng ngồi ở một bên nhìn cô, sau đó bắt đầu yên lặng mặc quần áo.

Cô cúp điện thoại, anh đã mặc quần áo tử tế chỉnh sửa ổn thỏa, cũng cầm quần áo cô qua đây, mặc từng cái đâu vào đấy cho cô, mới kéo tay cô đứng lên: “Đi thôi.”

Cố Lưu Tô giống như còn ở trong mộng, Tĩnh Tri sinh rồi? Muốn cô đi Tĩnh Viên đón Tiểu Khả? Đây là xảy ra chuyện gì? Sao lại sinh ở nhà...

Cô cảm thấy có chút cổ quái nói không nên lời, nhưng cũng không dám dừng động tác dưới chân, bước nhanh theo Lục Phóng xuống lầu, lái xe chạy thẳng tới Tĩnh Viên.

**************

Trên áo gió màu trắng nhiễm máu, cô như là một luồng u hồn chậm rãi di động ở trong đường mòn Tĩnh Viên... Trong nháy mắt, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng rất quen thuộc. Một đường đi, một đường nghĩ, mới nhớ lại vào mỗi buổi tối anh ở nước Úc, cô đã từng có một giấc mộng như vậy.


Cô mơ thấy anh rời khỏi cô, lại không thể đuổi theo kịp. Cô mơ được chính mình một thân áo trắng đầy máu tươi, như phiêu đãng đi tới một nơi chưa biết...

Hóa ra là, trời cao đã sớm ám chỉ kết cục của cô.

Cô khẽ cười khổ, lúc đi ra Tĩnh Viên, cởi áo khoác dính máu trên người ra, tiện tay nhét vào một bên, sau đó mới chậm rãi đi tới bên đường. Qua hồi lâu, mới có xe taxi qua đây, cô vẫy tay ngăn đón, mở cửa xe đi vào: “Đi thành phố Lạc.”

Tài xế có chút khó xử nhìn cô: “Tiểu thư, đã khuya... Tôi vội vàng về nhà, nếu không cô đổi xe khác đi...”

Tĩnh Tri không nói gì, chỉ đưa một xấp tiền tới, tài xế hơi run sợ giật mình, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại dụ hoặc của tiền, nhấn ga một cái, khởi động xe.

Lúc đến thành phố Lạc, chính là vào lúc đêm tối nhất.

Xe vượt qua cầu lớn sông Trường Giang liền ngừng lại, Tĩnh Tri mở cửa xuống xe, nhìn tài xế quay đầu xe chậm rãi lái xe đi, cô mới đi dọc theo con đê sông lớn, đi từng bước một về phía trước.

Gió bờ sông rất lớn, thổi mắt cô phát đau, không ngừng rơi lệ.


Cô không tới nơi này bao lâu rồi? Sông Trường Giang vĩnh viễn sẽ không khô cạn, ngày đêm không ngừng lao nhanh về phía đông, cuối cùng có một ngày sẽ tiến nhập vào biển rộng...

Nhưng Thiệu Đình của cô, lại vĩnh viễn đều không có một ngày trở về.

Tĩnh Tri đứng yên thật lâu ở bờ sông, trên đê sông thật dài chỉ có một mình cô, từng chiếc đèn đường chiếu rọi ra ánh sáng xanh xinh đẹp, giữa cành lá tản mát ra mùi thơm trong sạch nồng đậm, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Cô lại hoàn toàn không phát giác, máu tươi không ngừng tuôn ra từ dưới thân thể của cô, sớm đã ướt đẫm quần áo. Mỗi một bước đi của cô, sẽ lưu lại trên mặt đất một chút vết máu. Đi từng bước một dọc theo thềm đá xuống con đê sông lớn, nước sông hơi vẩn đục đánh xoay trở lại, chảy qua trước mặt...

Sông Trường Giang lao nhanh không ngừng, xin mày mang ta tới bên cạnh anh ấy.

Cô đã không còn nước mắt rồi, thân thể kia giống như không phải của mình, nước sông liền lan tràn một chút ở trên đùi... cô lại hoàn toàn không phát hiện, chỉ là đi kiên định từng bước một.

Thiệu Đình, anh ở trong nước sông lạnh như băng này đợi em bao lâu rồi? Em thật là vô dụng, em ngay cả xác của anh cũng không tìm được, không biết bây giờ anh đang ngủ say ở đáy sông, hay là táng thân trong bụng cá? Nếu không nữa thì, sớm đã có người đánh cá tốt bụng cứu anh lên, anh đang ở phương xa nơi em không biết trôi qua cuộc sống yên tĩnh?

Chỉ là, những thứ này đều không quan trọng, bởi vì em sẽ đi theo anh, nước sông Trường Giang này chảy về chỗ nào, em sẽ tới chỗ đó tìm anh. Em nghĩ, một ngày nào đó, em sẽ gặp được anh ở trong nước sông này, đến lúc đó, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, cả đời… cả đời đều ở cùng một chỗ, không xa rời nhau nữa.

Thiệu Đình... Đừng trách em ích kỷ, đừng trách em nhẫn tâm, cứ như vậy vứt bỏ con gái một mình. Em biết con bé sẽ có rất nhiều rất nhiều người thương yêu, em biết con bé sẽ gặp được rất nhiều hạnh phúc, vì vậy em mới có thể yên tâm ra đi, bởi vì em không thể để một mình anh ở trong sông Trường Giang này, em không thể để cho anh chết một mình lẻ loi hiu quạnh, dù sao cũng phải có một người đi theo anh chứ?

Đêm dài như vậy, lúc này ánh sáng thật tịch mịch, nước chảy rất nhanh, cô đơn lại dài dằng dặc như vậy.