Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 55: Lời thề trên tuyết

Tĩnh Tri bước đi lung tung, vậy mà lại đi tới chỗ một đài phun nho nhỏ ở nơi đó. Trời lạnh như vậy nên trên mặt nước đã kết thành băng, không còn nhìn thấy cột nước phun mỹ lệ nữa rồi.

Giờ phút này Tĩnh Tri mới có chút ảo não, mình vậy mà đã bỏ lỡ nhiều phong cảnh đẹp đẽ đến vậy.

Cô đứng yên lặng một hồi, bỗng nhiên có một kích động nho nhỏ, giữ chặt chiếc móc khoá trên người, Tĩnh Tri bắt đầu ra sức dồn tuyết, từng chút từng chút dồn thành quả cầu tuyết, sau đó đánh đống thành một người tuyết với thân thể mập mạp, tiếp đó là cái đầu đáng yêu, cô nhặt hai hòn đá nằm lạnh ở trên mặt tuyết làm đôi mắt, cuối cùng, cô dứt bên dưới vạt áo bành tô của mình ra một chiếc cúc áo màu đỏ sậm làm miệng cho người tuyết, đại công cáo thành! Tĩnh Tri hà hơi lên hai bàn tay đông cứng của mình, nheo mắt cười cười, nhìn người tuyết xấu xí kia.

Cách đó không xa, trên tầng cao của một tòa nhà đứng đơn lẻ, có một người thân hình cao lớn đứng dựa vào cửa sổ, từ nơi cửa sổ đang phóng nhìn ra hình ảnh ở phía xa, đôi mắt đen sắc sảo tập trung vào bóng dáng được bao quấn đến tròn vo kia, nhìn cô bận rộn, nhìn cô nhảy nhảy hoạt động đôi chân bị đông cứng, trên mặt anh nở một nụ cười cực kỳ ngọt ngào, nhìn cô dùng chân viết ra ở trên mặt tuyết một hàng chữ.

“Thiệu Đình, có thể được ở vĩnh viễn một chỗ cùng nhau hay không”.


Mạnh Thiệu Tiệm xoay người run lên, từ đầu ngón tay truyền đến sự đau đớn, anh mới phát hiện ra điếu thuốc lá đã cháy hết. Anh tiện tay vứt bỏ đầu mẩu thuốc lá, yên lặng kéo lại bức màn, xoay người sang chỗ khác.

Mãi đến lúc thân thể sắp bị đông cứng, lúc này Tĩnh Tri mới khép chặt lại vạt áo trở về phòng.

Có một bóng người chậm rãi ung dung đi tới khu vực gần suối nước, yên lặng đứng đó rất lâu, chợt tiến lên nắm từng vốc tuyết rắc lên trên hàng chữ kia, mãi đến vài mươi phút sau, khi không còn nhìn thấy rõ lắm hàng chữ viết kia, người nọ mới vỗ vỗ tay, thoáng nhếch lên ý cười xoay người rời đi.

Nơi khác, khi người nọ vừa rời đi, lại có một người ở sát gần đó theo con đường mòn đi ra. Người này có dáng cao to, toàn thân mặc một màu đen đứng ở trong đình viện được quét lớp vôi trắng đơn giản, ánh mắt chậm rãi nhìn hướng về căn gác nhỏ của khu nhà đơn lẻ, nhìn thấy phía trước cửa sổ mơ hồ xuất hiện bóng người, anh mới lạnh lùng cười ra thành tiếng, hoá ra, không phải đơn thuần chỉ có một mình mình ngây người ở đây.


Đi nhanh về phía trước, thân hình cao lớn hơi hơi khom xuống, nhìn người tuyết miệng nhếch lên mỉm cười, bộ dáng rất giống cô.

Tháo chiếc bao tay màu đen xuống, anh đưa tay tháo chiếc cúc áo dùng để làm miệng cho người tuyết kia xuống, nắm ở trong lòng bàn tay trong khoảng khắc, bỏ vào trong túi, lúc này mới xoay người rời đi.

Tĩnh Tri đã viết điều gì ở trên mặt tuyết? Trong lòng Mạnh Thiệu Đình thoáng lướt qua sự nghi vấn ngắn ngủi, rồi vứt sang một bên. Anh không muốn suy nghĩ tiếp bất cứ một vấn đề gì có quan hệ với người phụ nữ này nữa rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai khi tỉnh lại, Tĩnh Tri phát hiện ra mình phát sốt, thời điểm đang đau đầu nghẹt mũi cô nhận được điện thoại của Mạnh Thiệu Đình, anh đã lên máy bay bay tới nước Mỹ.

Một cảm giác mất mác mãnh liệt đột nhiên đánh úp lại, khiến cho Tĩnh Tri có chút không biết làm sao, bệnh tình lập tức bắt đầu trở nên trầm trọng. Hàng ngày cô nằm ở trên giường vô tri vô giác, mời bác sĩ đến tiêm thuốc cũng không thấy chuyển biến tốt. Từng ngày từng ngày cô nằm đó, người hầu không quan tâm, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm lại thường xuyên tới chăm sóc cho cô.

Cô cứ tưởng rằng trước khi đi Thiệu Đình đã dặn lại anh cả của mình, vì nếu như không phải như thế thì cứ theo như tính tình của anh cả, anh ấy sẽ tuyệt đối không chút quan tâm nhìn đến những việc ngoài bản thân mình, cho nên những lúc anh cả đặc biệt quan tâm chăm sóc cô, Tĩnh Tri cũng không hề cảm thấy có cái gì đó không ổn.