Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 31: Em nguyện ý ly hôn

Tĩnh Tri ơi là Tĩnh tri, nếu như ba ba biết mày phải trải qua kiểu cuộc sống như thế này, liệu ông có hối hận với quyết định lúc trước của mình hay không?

Làm sao ông có thể tưởng tượng được, người chồng của đứa con gái mà mình yêu thương đã nhìn trúng lại là dạng ma quỷ như thế này đây?

Được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ đến lớn, nên cô tuyệt đối không thể làm những chuyện như vậy được. Tĩnh Tri gắt gao cắn chặt hàm răng, trên gương mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt. Từ dưới thân anh, cô từng chút, từng chút tránh ra khỏi anh, chậm rãi ngồi xuống, gian nan nói gằn từng tiếng, nhưng lại vô cùng kiên định: "Thiệu Đình, nếu như anh đã bức bách em như thế... vậy thì... em nguyện ý, ly hôn."

Mạnh Thiệu Đình nửa tựa ở trên giường, nhìn người vợ của mình. Một lần nữa cô lại làm cho anh bị giật mình rồi.

Đang lúc anh cho rằng cô là loại người sẽ vì giữ gìn vị trí của mình mà tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì khi đó, cô lại vì một chuyện mà trong mắt anh là chuyện rất nhỏ, đề xuất ly hôn.


Tới cùng, trong đầu óc cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Ly hôn? Cô cho rằng cô nói ly hôn là có thể ly hôn, nói không rời là có thể không rời sao? Cô đã cho rằng, anh, Mạnh Thiệu Đình này, là loại người như thế nào đây chứ ? Nếu như cô định chi phối anh, xin lỗi đi, cũng đừng có mong!

"Ly hôn? Cô đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ điều gì nhé, nguyên việc cô hàng ngày tìm tên hoạ sĩ kia, cô cũng đã là loại người hạ đẳng rồi đấy!"

Mạnh Thiệu Đình túm lấy mái tóc của Tĩnh Tri, lôi cô vào lòng mình, ánh mắt anh nhìn hung mãnh như một con báo khiến vẻ mặt cô lo sợ nghi hoặc: "Cô cũng đừng có mơ tưởng! Muốn ly hôn ư, cũng phải chờ tới khi tôi chơi đùa cô chán đã!"


Anh cười tà ác, tóm cô đẩy ra: "Tắt đèn đi, tôi mệt rồi."

Buổi sáng khi tỉnh lại, bên gối vẫn có lọ thuốc như cũ, nhưng đã không còn tờ giấy làm tổn thương người ta nữa. Tĩnh Tri uống thuốc xong, nghĩ lại toàn bộ câu chuyện buổi tối hôm qua, không khỏi cười khổ.

Ngày hôm sau, cô hẹn Tĩnh Ngôn đi dạo phố. Dạo phố xong, hai người đánh xe đi đến một tiệm cơm Tây, đối diện với một nhà hàng Tây thật xa hoa. Chỉ có điều, hôm nay nhà hàng ấy được người ta vung tay bao trọn để làm tiệc sinh nhật... tất nhiên đó là đức phu quân của Tĩnh Tri, Nhị thiếu gia nhà họ Mạnh, Mạnh Thiệu Đình làm ra. Nhưng mà, nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật này lại không phải là cô, phu nhân chính thức của anh, mà là một người trong truyền thuyết, người làm cho cậu Hai mòn mỏi không nỡ rời nửa bước, người đẹp Tòng Vân...

"Chị, sao chúng ta lại chạy tới một nơi xa xôi như vậy để ăn vậy, hương vị cơm Tây ở đây cũng không được tốt lắm?" Tĩnh Ngôn hào hứng cắt nhỏ một miếng thịt bò, rồi nhíu mày đẩy chén đĩa ra, có chút tò mò hỏi.

Sắc trời đã bắt đầu tối, Tĩnh Tri chọn vị trí này có tầm nhìn vô cùng tốt, có thể nhìn được rõ ràng mọi tình hình hoạt động của nhà hàng phía đối diện. Cô nhìn thời gian, cảm giác không khác lắm, nhân vật chính đã đến lúc lên sân khấu rồi. Quả nhiên, chỉ chừng mười phút đồng hồ, đã nhìn thấy xe Mạnh Thiệu Đình chậm rãi dừng lại. Trái tim Tĩnh Tri lập tức như bị thít chặt lại... Cô ngồi bên cửa sổ nhà hàng Tây, từ khoảng cách rất xa nhìn thấy một cô gái khoác tay vào khuỷu tay chồng của mình, chưa bao giờ cô được gặp một người đẹp tuyệt vời như thế...

Tóc đen như mây, khí chất cao nhã, tướng mạo diễm lệ mà lại thoát tục, cả người toát ra một vẻ lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác không thể xâm phạm. Tĩnh Tri đặt tay ở trên đùi, ngón tay từng chút, từng chút, nắm chặt lại... trái tim tràn ngập nỗi chua xót nho nhỏ... Cô đã gặp được nhân vật chính trong truyền thuyết ấy rồi, vốn dĩ cũng cần phải đi rồi, nhưng mà, thân thể của cô lại như là bị đóng đinh ở chỗ này, không sao nhúc nhích được.