Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 190: Không hỏi gì cả

Editor: May

"Ngày hôm qua, trận mưa kia thật sự là đủ nước, nhìn từng nụ hoa trĩu nặng hôm nay, em thấy một lát cũng sẽ nở ra. Trong vườn hoa này của chúng ta nhất định là mùi thơm nức mũi! Aizz, tiểu thư, chị qua nằm dưới bóng cây bên kia đi, mặt trời lên cao rồi mà người còn chạy tới phơi nắng, nếu như để nhị thiếu biết, lại muốn mắng chúng ta!"

Từ sau khi tỉnh dậy, thân thể bắt đầu nặng, chính quản gia tự mình chọn một cô bé - tên là Bình Bình ở một trấn nhỏ, ngoại ô thành phố A, vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô. Hai người ngày ngày ở cùng một chỗ, chung đụng cũng không giống như chủ tớ, mà như là hai chị em không có gì giấu nhau.

Tĩnh Tri nghe cô bé oán giận xong cũng không giận, ngược lại vẫn nhìn những đứa hoa nhỏ của mình, cô đi chưa tới hai bước, trên trán đã có mồ hôi, nhưng đáy lòng vẫn không ngừng vui sướng, một là những bông hoa này chút nữa sẽ nở, mà một nửa nguyên do kia... lại tạm thời không thể nói.

"Chị!" Bình Bình quýnh lên, liền gọi ra xưng hô thường ngày hay gọi, Tĩnh Tri ngẩng đầu cười híp mắt liếc nhìn cô một cái, lau một chút mồ hôi trên trán: "Được rồi, chị lập tức đi qua, em yên tâm đi, không ai tố cáo em, nhị thiếu cũng sẽ không biết đâu."

Cái miệng nhỏ nhắn của Bình Bình chu lên thật cao: "Chị không nói, nhưng nếu chị có mệnh hệ gì, nhị thiếu còn không lột da em sao?"

Tĩnh Tri cười nhíu mắt quyến rũ, hai gò má cô mang theo đỏ ửng, hai tròng mắt như là cây nho đen trong nước giếng, lấp lánh say lòng người. Mấy ngày nay nuôi thật tốt, trên má cũng có chút thịt, ngược lại thoạt nhìn càng trở nên động lòng người.

Mạnh Thiệu Đình xa xa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cách cây hoa hồng xanh xanh, loáng thoáng như vậy, mềm mại thướt tha, anh chậm rãi dừng bước chân, đứng ở phía sau một cây tùng nhìn cô.

Không biết cô và Bình Bình đang nói cái gì, thỉnh thoảng cong môi cười khẽ, răng trắng xinh xắn tinh tế như ngọc trai, tóc dài của cô dán sát, che một nửa lỗ tai, giống như cánh ve thật mỏng, trong đó lộ ra da thịt trắng nõn, óng ánh trong suốt, anh tràn đầy tức giận, nhưng lại bị bộ dáng của cô vào giờ phút này làm san bằng từng chút một.


Anh ở bên cạnh mấy tháng qua, chưa từng thấy bộ dáng cô cười rực rỡ như vậy? Chưa từng thấy nụ cười của cô đạt đến đáy mắt? Chưa từng thấy cô vô tư như vậy, cả người giống như thay da đổi thịt, từ trong tới ngoài đều nhiễm vui vẻ và thoải mái không nói nên lời.

Bàn tay Mạnh Thiệu Đình siết chặt một ít nhánh cây, nhánh cây thô cứng khiến lòng bàn tay anh đau đớn từng trận, nét mặt của anh lại dần dần hiện lên một nụ cười tự giễu, nếu như cô bởi vì vậy mà vui vẻ như thế, không bằng anh không đi vạch trần, không bằng không đi hỏi, cứ xem như không biết gì cả là được rồi.

Không hỏi, không nói, không so đo, gánh chịu tất cả thay cô, nếu như cô cảm thấy làm như thế có thể khiến bản thân vui vẻ, nếu như cô cảm thấy làm như vậy có thể hóa giải một ít hận ý với anh và cha mẹ của anh, vậy thì anh nguyện ý không tính toán tất cả, nguyện ý xem mình như là một kẻ ngốc, bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ai bảo anh, nợ cô?

Lòng bàn tay hơi dùng sức, nhánh cây kia ứng tiếng mà gãy nát, anh cất bước tiến lên, trên mặt đã khôi phục nụ cười ôn nhu ngày xưa. Vào một phút cô xoay người kia, nụ cười của anh giống như càng trở nên rực rỡ.

"Anh đã về rồi?" Tĩnh Tri khác thường, có chút không kiềm chế nóng nảy đi nghênh đón. Đôi mắt cô sáng ngời, đảo qua đảo lại nhìn sắc mặt và biểu tình của anh. Sau một lát, thấy anh vẫn là bộ dáng cười nói xinh đẹp, giống như có chút thất vọng, ánh sáng nơi đáy mắt đều ảm đạm đi mấy phần.

"Làm sao vậy? Mới vừa rồi còn thấy bộ dáng em rất vui vẻ, tại sao lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp xuống?"

Mạnh Thiệu Đình đưa tay kéo cô qua, vừa sờ trán của cô, quả nhiên lại là một tầng mồ hôi, không khỏi nghiêng đầu nhìn Bình Bình. Cô nhóc kia cũng thông minh chạy đi, Mạnh Thiệu Đình bất đắc dĩ lắc đầu, cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô: "Trời đang nóng, em còn chạy ra ngoài, Bình Bình cũng càng ngày càng vô pháp vô thiên, đều là do em nuông chiều!"


"Tôi tới nhìn hoa của tôi, hơn nữa ngày hôm qua vừa mới có mưa, hôm nay cũng không nóng chút nào!" Tĩnh Tri dứt lời, lại nhìn sắc mặt của anh, cuối cùng vẫn có chút không nhịn được. Rõ ràng cô đã thấy tin tức ti vi nói về sự kiện kia, tất cả đều giống như kết quả người kia nói với cô, sao anh lại giống như không phát sinh chuyện gì vậy chứ?

"Hôm... Hôm nay tâm tình anh thế nào?" Đột nhiên một câu hỏi của cô làm cho tim của anh lập tức rơi vào đáy cốc, đáy lòng anh trằn trọc rất nhiều ý niệm, mà nụ cười trên mặt vẫn bảo trì bất động như cũ, chỉ là giọng nói có chút rã rời, anh buông thắt lưng của cô ra, tùy ý đáp một câu: "Rất tốt, em đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi tắm."

Anh nói xong, lần đầu tiên không có chờ cô đi cùng, mà là một mình xoay người đi nhanh dọc theo đường mòn.

Anh đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau, rẽ mấy vòng liền không nhìn thấy nữa. Tĩnh Tri đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng đi xa của anh, trong lòng dần dần tuôn ra suy nghĩ nói không nên lời, anh sẽ đoán được, tất cả là do cô làm ư?

Bàn tay theo bản năng nắm lấy một nhánh hoa tường vi trước mắt, gai sắc bén đâm rách đầu ngón tay của cô, Tĩnh Tri đột nhiên thu ngón tay lại, trên ngón tay trắng như ngọc mài lặng yên tụ ra một đóa hoa nhỏ đỏ bừng. Cô ngơ ngẩn nhìn, hồi lâu sau mới đưa ngón tay ngậm vào trong miệng. Mùi máu tươi nhàn nhạt dần dần tràn ngập trong khoang miệng, Tĩnh Tri lặng lẽ đứng ở nơi đó, nắng gắt như lửa, lòng của cô lại như là tuyết rơi, một mảnh thê lương.

Vốn cao hứng, vốn kích động, lại dần dần lạnh xuống vào giờ phút này, Tĩnh Tri không biết tại sao mình lại như vậy, cô hẳn phải hài lòng, hẳn phải kích động, nhưng lại không có cách nào duy trì liên tục hưng phấn của cô. Tĩnh Tri đứng thẳng một lúc lâu, vừa rồi cảm thấy hơi nóng cuồn cuộn kéo tới, trên lưng của cô toát ra mồ hôi, ướt dính khó chịu, bước đi đến căn nhà, đáy lòng lại dần dần dâng lên một chút tự giễu. Xem ra, cô thực sự không thích hợp làm một người đại gian đại ác. Từ khi sinh ra, trong xương đã có thiện lương, khiến cho sau khi cô cố lấy dũng khí làm chuyện xấu này lại bắt đầu chịu đựng sự dằn vặt của lương tâm.

Mặc dù nói bản thân cũng từng khuyên giải an ủi chính mình ở trong lòng, cô làm tất cả, đối với tất cả những gì nhà họ Phó đã trải qua mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông. Những trả thù của cô đối với mấy mạng nhà họ Phó mà nói, quả thực không đủ để đánh đồng. Nhưng sau khi cô biết chuyện thành công, sau khi cô biết mình làm cho Mạnh thị tổn thất một khoản kinh người, sự vui thích kích động của cô nhanh chóng rơi đến đáy cốc, thậm chí còn dâng lên cảm giác tội ác buồn cười.

Thực sự là buồn cười mà.

Những người đó đã từng diễu võ dương oai, châm chọc khiêu khích ở trước người thân của mình, những người đó đã từng dùng một ít lời nói ác độc khiến cha mình tức chết tươi, mà sau khi nhà mình chịu đựng chuyện bi thảm như vậy, những người đó lại chưa từng có cảm giác áy náy? Chưa từng có chút bất an nào? Thậm chí, những người có từng cho rằng mình là đầu sỏ gây nên, có từng cảm giác mình sai lầm rồi không?

Bọn họ táng tận lương tâm, vẫn vênh váo đắc ý trôi qua từng ngày tiêu dao dẫm nát người khác ở dưới chân. Mà cô thì sao, cô chối bỏ tất cả tốt đẹp mình từng có, cố gắng đẩy mình lên con đường tà ác mà mình không muốn đặt chân, cô chỉ làm chuyện mà bất kỳ người con gái nào cũng sẽ làm, chẳng qua là cô phải phản kháng bởi vì này bất công và cừu hận mà thôi, tại sao cô lại có cảm giác tội ác chứ?

Tĩnh Tri chỉ cảm thấy tim của mình đập dần dần nhanh hơn, những bi phẫn bị chính cô tận lực cổ động ra ngoài lại chiếm thượng phong, cô đứng ở dưới nhánh cây um tùm, tim bắt đầu đập từ từ ổn đinh. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy dây thường xuân leo tới dưới bệ cửa sổ đang mở rộng trên phòng ngủ lầu hai của bọn họ, màu xanh tràn ngập ánh mắt của cô, cũng dần dần làm lòng cô trở nên thoải mái. Cô không có sai, nếu như nói thực sự sai lầm, cũng là bởi vì những người đó sai trước.