Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 183: Ai giải lòng tôi

Ai giải lòng tôi

Tuy là đầu mùa hạ, nhưng thành phố A nổi danh là nóng, Tĩnh Tri mang theo hộp cơm đi một chút đã nhễ nhại mồ hôi, thân thể cô không tốt, cộng thêm lần này mang thai bác sĩ nói, phải giữ thai tốt, nên hiện tại cô cũng không dám mở điều hòa lạnh.

Lúc đi xe cũng chỉ dám hé mở cửa sổ, một chút gió thổi vào cũng không giảm bớt nóng là mấy, nhưng cũng làm cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Tĩnh Tri đây là lần đầu tiên đến công ty hắn, vì cũng chưa từng gọi điện qua, vì thế liền bị lễ tân ngăn ở đại sảnh.

Hộp cơm trong tay vẫn còn nóng, Tĩnh Tri đặt hộp cơm xuống, như cũ là duy trì bộ dáng lễ phép êm dịu: "Xin giúp tôi gọi thư kí của Mạnh Tổng, nói có một vị Phó tiểu thư muốn gặp hắn."

"Thật xin lỗi Phó tiểu thư, Mạnh tổng hôm nay có thương vụ rất quan trọng, nếu như cô không có hẹn trước,Mạnh Tổng đã sớm phân phó, hôm nay không tiếp khách."

Tiếp tân mang theo thái độ xin lỗi, cũn không có thái độ xem thường hay ánh mắt khó coi đối với Tĩnh Tri.

Không khỏi đối với cô gái trẻ tuổi này có mấy phần hảo cảm, Tĩnh Tri chậm rãi cười một chút: "Như vậy có thể nói cho tôi biết hội nghị lúc nào kết thúc không?"

Ở đây điều hòa mở rất lớn, Tĩnh Tri lập tức thấy lạnh không thể chịu nổi, sắc mặt có chút trắng bệch, tay chân đều mất đi nhiệt độ, thậm chí bụng dưới cũng bắt đầu quặn đau.

"Điều này tôi không rõ lắm." Cô gái lễ tân nhìn sắc mặt của cô không tốt, liền lấy một cốc nước nóng đưa cho cô: "Phó tiểu thư, cô ở bên sô pha bên kia đợi một lát nữa?"

Kì thật, những cô gái trẻ lấy cớ đến công ty tìm Mạnh tổng còn nhiều cô đẹp hơn đi, nhưng hôm nay tới đây, lại không giống bình thường trang điểm nhiều vẻ, tư thái kênh kiệu làm cho người ta không vui, vị Phó tiểu thư này thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, hơn nữa tu dưỡng vô cùng tốt, làm cho người ta cũng phải sinh mấy phần hảo cảm, chỉ là bóp cổ tay thở dài, cô gái dịu dàng như vậy,lại cùng Mạnh tổng đã có vị hôn thê cấu kết?


Tĩnh Tri thổi trà nóng, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, nhiệt khí trong lòng bàn tay không ngừng truyền đến các nơi trong thân thể, sắc mặt của cô cũng có mấy phần ửng đỏ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa thang máy, đã mười hai giờ rưỡi, coi như là hội nghị khẩn, cũng nên cho người ta nghỉ ăn cơm chứ.

Tĩnh Tri đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được có người gọi tên cô, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy An Thành mặt nghi hoặc đi tới, cô cuống quýt đặt cốc xuống đứng lên: "An Thành, Nhị thiếu còn đang vội sao?"

An Thành gật gật đầu, quan sát cô trên dưới hồi lâu mới mang ngữ khí trách móc nói: "Phó tiểu thư, cô thế nào tới? Trời nóng như vậy, thiếu gia nếu biết cô chạy tới, lại tức giận."

Tĩnh Tri hé miệng cười, đem hộp cơm cho hắn nhìn: "Không có chuyện gì, tôi đưa cơm trưa cho nhị thiếu, nếu như còn đang vội, vậy tôi về trước được rồi...."

"Đừng đừng, tôi đưa cô lên, thiếu gia nếu như biết cô đưa cơm trưa cho hắn, nhất định sẽ vui mừng, cô đã tới đây, sao có thể một chuyến về tay không? Hơn nữa lúc này rất nóng, đi thôi, tôi đưa cô đi."

An Thành cuống quýt cản đường cô, nói.

Tĩnh Tri cười cười, đáy mắt có hơi e lệ: "Vậy được rồi, chỉ sợ quấy rầy hắn."

An Thành cũng híp mắt cười: "Nếu là người khác đến, nhất định là quấy rầy, thế nhưng Phó tiểu thư đến, nhất định không phải quấy rầy."

Tĩnh Tri liếc hắn một cái, mỉm cười: "Còn không biết anh như thế nhưng có thể nói đùa."

An Thành cười hắc hắc, giúp cô ấn nút thang máy: "Tôi cùng nhị thiếu mười mấy năm qua, vẫn là lầnđầu tiên thấy nhị thiếu đối với người như vậy để bụng, bậy giờ nhìn Phó tiểu thư chịu cho thiếu gia cơ hội, tôi đương nhiên vui mừng cho thiếu gia."


An Thành đợi một hổi thấy cô không nói lời nào, không khỏi quay sang nhìn cô, lại thấy cô sắc mặt trắng tuyết, một đôi mắt yên lặng như nước, chỉ không biết đang suy nghĩ gì, hắn không khỏi có chút hối hận, biết rât rõ ràng nhị thiếu cùng Phó tiểu thư trong lúc đó như vậy, hắn còn không đầu óc nói này đó...

"Phó tiểu thư, tôi ăn nói vụng về, sẽ không nói linh tinh nữa, cô đừng để bụng..."

"An Thành." Tĩnh Tri bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt lấp lánh có chút sững sờ nhìn An Thành: "Tôi hỏi anh, anh cảm thấy, nhị thiếu đối với tôi thực sự rất tốt sao?"

Tĩnh Tri nét mặt tiếu ý kéo dài, đáy lòng nóng lạnh thay nhau dằn vặt trái tim, hắn đối tốt với cô,, một câu đối tốt với cô, vì cô làm nhiều như vậy...

"Anh đừng nói nữa, trong lòng tôi đều biết." Tĩnh Tri mặc dù đang cười, thanh âm lại là miễn cưỡng, An Thành thấy cô cũng không có động dung thần sắc, đáy lòng cũng bất đắc dĩ thở dài, lại không dám nói gì thêm.

Tới tầng 18 chỗ phòng họp, Tĩnh Tri đứng lại, nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh sáng đỏ sậm làm cô kiềm chế không nói nên lời, bên trong cánh cửa mơ hồ nghe được giọng nói, nhưng cũng không nghe rõ cái gì, hiển nhiên hội nghị vẫn đang tiến hành.

"Tôi đi phòng chờ chờ một lát." Tĩnh Tri ôm hộp cơm chuẩn bị đi qua, ở đây nhiều người như vậy, cô chạy tới đưa cơm, người khác nhìn thấy, nhất định sau lưng nói cô như thế này thế kia...

An Thành làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp qua gõ cửa, Tĩnh Tri cảm thấy sau lưng nóng lên, trán toát mồ hôi, cô cúi đầu trốn ở một bên, thấy cửa phòng họp mở ra, An Thành đi vào.

Hộp cơm trong tay mặc dù không còn nóng hổi, nhưng cũng có chút nóng khó chịu, lòng bàn tay Tĩnh Tri đầy mồ hôi, cô cúi đầu, tóc mái dài che mắt, lại nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi chân thon dài.

Tĩnh Tri cảm thấy ngực vừa nhảy, nói không nên lời xấu hổ, nhịn không được liền lui về phía sau, cúi thấp đầu hơn, chỉ hận không thể đem chính mình tàng hình, cô không nên không có đầu óc chạy đến công ty như thế, mặc dù trong lòng cất giấu một phần tâm tư, thế nhưng tình cảnh này, trong mắt người ngoài, trong mắt Mạnh Thiệu Đình, là như thế nào?

"Trời nóng như vậy còn chạy tới làm cái gì?" Không thể lui được nữa, cả người Tĩnh Tri đều dựa vào tường, thanh âm của hắn ở trên đỉnh đầu của cô vang lên, ong ong, nhưng lại thuần hậu dễ nghe, hàm chứa nhàn nhạt khàn khàn cùng ẩn ẩn vui sướng, Tĩnh Tri mặt càng đỏ hơn một ít, lông mi run rẩy cắn môi, đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Tôi tiện đường tới, muốn đến xem mà thôi." Tĩnh Tri dần dần bình ổn, chậm rãi mở miệng.

"Thế à?" Hắn tự tiếu phi tiếu một tiếng, ngay sau đó Tĩnh Tri liền nhìn thấy bàn tay hắn đưa qua, khớp xương rõ ràng ngón tay sạch sẽ mà lại thon dài, rơi vào trên hộp cơm màu đậm, đặc biệt dễ nhìn, hắn hơi dùng sức, đã đem hộp cơm cầm qua, mà thân thể lại sát gần hơn một chút, ép TĨnh Tri không thể không sống chết lui về phía sau, hận không thể cả người núp ở bên trong tường...

Hãy ủng hộ dịch giả bằng cách like và share hoặc vote nhé cả nhà