Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 160: Gần gặp mặt

Tại một phòng trọ nhỏ, trên ghế sô pha màu nhàn nhạt có một người đang ngồi, trên trán hắn cuốn vài vòng băng gạc màu trắng, đôi mắt hơi híp, có chút tản mạn nhìn về phía ti vi đang mở.

Trên ti vi đang chiếu một bộ phim về chiến tranh, căn phòng nhỏ nhỏ có mấy phần náo nhiệt, nhưng người xem ti vi này ánh mắt từ đầu đến cuối đều ngưng trệ, nếu tỉ mỉ nhìn là có thể nhận ra mấy phần khác thường, ánh mắt của hắn tựa hồ như không nhìn thấy.

Tiếng ầm ầm của bom đạn vẫn vang lên, nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn rõ ràng nghe được tiếng mở cửa, hắn rất nhanh quay mặt ra, con ngươi yên tĩnh nhìn về phía cửa phòng.

Lô Địch đẩy cửa tiến vào, vừa lúc đón nhận ánh mắt hắn không có tiêu điểm, cô có chút mệt mỏi trên mặt, nhịn không được liền mềm nhẹ mỉm cười, đổi giầy rồi khóa cửa, đi tới trước mặt hắn, ngồi trên sô pha đơn đối diện hắn, cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ.

"Tiểu Địch, Ngụy Hai có tin tức gì không"

Mạnh Thiệu Hiên có chút cấp bách mở miệng, sau khi được Lô Địch cứu, hắn liền bảo Lô Địch lập tức liên lạc với Ngụy Hai, Ngụy Hai này tam giáo cửu lưu không gì không biết, tin tức hắc bạch đối với hắn là chuyện hết sức dễ dàng, mặc dù Mạnh Thiệu Đình sớm đã có chuẩn bị, nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, không có tiền mua không được tin tức.

Vì thế, mặc dù trì hoãn một thời gian, nhưng Mạnh Thiệu Hiên cũng tin, Ngụy Hai nhất định sẽ thăm dò được tin tức của Tĩnh Tri.

Lô Địch cầm dao gọt hoa quả hơi dừng, lông mi thật dài che khuất đáy mắt giãy giụa, cô cố tình trì hoãn không nói cho Thiệu Hiên thông tin Ngụy Hai đã tìm được tin tức của Phó Tĩnh Tri, bởi vì, nếu như không nói, cô còn có thể cùng với hắn ở chung một nhà thêm một thời gian nữa, mặc dù chỉ là nhìn hắn, nấu cơm cho hắn, gọt hoa quả, hoặc là cùng nhau yên tĩnh ngồi trên sô pha, thình thoảng nói mấy câu, trong lòng Lô Địch đều cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng, cô biết rõ trong lòng hắn yêu sâu sắc một người phụ nữ, dù cho không có, cô cũng tự hiểu lấy, cô là một kĩ nữ, chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn, vĩnh viễn không thể đến bên cạnh hắn, cô cũng sẽ không làm cho mình tới gần, cô rất bẩn, mà hắn, trong lòng cô như một ngọn núi tuyết hoàn mĩ, cô làm sao cam nguyện làm bẩn hắn?

Lô Địch tiếp tục chuyên tâm gọt trái cây, nhẹ nhàng nói: "Ngụy Hai đã tìm hiểu được một chút."

Một tiếng rầm vang lên, Lô ĐỊch giật mình ngẩng đầu, dao gọt trái cây trượt xuống, cắt trúng ngón tay cô, máu tuôn ra, cô hoảng vội đưa ngón tay vào miệng mút, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên kích động đứng lên, lại đem một mâm trái cây trước mặt mình đều hất đổ...

"Cô ấy ở nơi nào? Cô ấy có khỏe không? Tiểu Địch, ta hiện tại sẽ đi tìm cô ấy..."

Lô Địch bối rối đặt trái táo đã gọt được hơn một nửa xuống, đưa tay kéo hắn đang định hướng ra phía ngoài: "Tam thiếu, anh đừng vội, Ngụy Hai nói, người canh chừng cô ấy rất nghiêm, người bình thường không vào được, Phó tiểu thư cũng không ra được..."


"Vào không được cũng phải vào! Đó là vợ tôi! Cùng lắm thì tôi con mẹ nó tố cáo hắn! Tố cáo hắn cái kia vô liêm sỉ!"

Mạnh Thiệu Hiên tức giận hắng giọng, hắn cuồng nộ bỏ qua cánh tay Lô Địch, toàn thân đều run run: "Vợ tôi bị người ta bắt đi, không biết cô ấy tội tình gì, cô nghĩ tôi có thể ở yên đây không đi tìm cô ấy? Cô nghĩ rằng tôi có thể làm được? Cô ấy ngày đêm đều ngóng trông tôi, tôi biết!"

"Tam thiếu, Ngụy hai nói,mấy ngày nay anh em đều đưa tin tới, nói là có khả năng tối ngày kia Mạnh Thị có tiệc, người nọ muốn dẫn Phó tiểu thư tham gia, Ngụy Hai nói hắn có thiệp mời, có thể mang anh đi vào, anh hãy nhẫn nại hai ngày, hiện tại nên cứng rắn, nếu không chỉ là lấy trứng chọi đá thôi."

Lô Địch ngăn ở cửa không cho hắn ra, hắn hiện tại mắt không nhìn thấy, còn không có biện pháp chiếu cố chính mình, coi như là chạy ra ngoài, coi như là đến được Mai vườn, thì phải làm thế nào đây? Chỉ có một kết quả: Tiền mất tật mang!

"Còn phải chờ hai ngày?" Mạnh Thiệu Hiên cụt hứng rũ vai xuống, đáy mắt cũng dần ảm đạm xuống: "Tĩnh Tri nhất định ngày ngày đều ở trong đó giày vò, tại tôi vô năng lực, đến vợ của mình cũng không thể bảo vệ, còn nói gì là đàn ông?"

"Tam thiếu..." Lô Địch nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn, chỉ cảm thấy một trận yêu thương, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước, cầm tay Mạnh Thiệu Hiên" "Tam thiếu, đây không phải là lỗi của anh, phải biết rằng, người sống trên đời, có rất nhiều bất đắc dĩ, trên đời này luôn luôn có người ác đến phá hư cuộc sống nguyên bản của chúng ta, sai tại những người xấu đó, anh không nên tự trách, anh phải biết, Phó tiểu thư tuyệt đối sẽ không trách anh."

"Thực sự sao? Tĩnh Tri thế nào sẽ không trách tôi? Nhiều ngày như vậy, cô ấy chờ đợi có bao nhiêu tuyệt vọng?"

"Anh ngẫm lại, anh mù như vậy trốn khỏi thủ hạ của người nọ, cô ấy đầu tiên nhất là lo cho an nguy của anh, Phó tiểu thư là người thiện lương như vậy, làm sao sẽ oán anh? Nếu anh không bảo vệ mình cho tốt, cô ấy mới có thể oán anh!"

Lô Địch một hơi lôi hắn ngồi trở lại sô pha: "Hai ngày nữa thôi, đợi được hai ngày nữa anh thấy được Phó tiểu thư, liền mang cô ấy đi."

Cô nói xong, cầm lấy túi xách, lấy ra một cái thẻ đưa cho hắn, lại cầm bàn tay của hắn: "Trên người anh không có tiền không được, đây là toàn bộ tiền để giành của tôi, con số không nhỏ, đủ để cho bọn anh ứng phó một khoảng thời gian."

Cô cười xán lạn dị thường, mà Mạnh Thiệu Hiên lại căn bản không nhìn thấy, hồi lâu sau, có làn gió ấm áp thổi từ cửa sổ vào, Mạnh Thiệu Hiên nhẹ nhàng hai tay ôm lấy Lô Địch, hắn cúi đầu trên trán cô ấn xuống một cái hôn, thanh âm ôn nhu như tình nhân nói nhỏ: "Tiểu Địch, cảm ơn cô, tôi vĩnh viễn sẽ không quên cô."

Lô ĐỊch sửng sốt, hồi lâu sau cô mới phản ứng được, run rẩy nhẹ nhàng nâng tay, muốn ôm vai hắn, nhưng một khắc sau lại dừng lại, cô cười nhưng nước mắt đều chảy ra, có thể dễ dàng cảm nhận được nụ hôn của hắn, như vậy ôn nhu.


Cả đời Lô Địch cô đạt được một cái ôm hôn ấm áp cùng ôn nhu, là đủ.

Cô cuối cùng không đành lòng ôm hắn một cái, sau đó từ trong lòng hắn tránh ra, xoay người sang chỗ khác, viền mắt lặng lẽ ướt, nhưng vẫn là giả vờ kiên cường nói: "Tôi đi nấu cơm, tối nay chúng ta ăn hải sản, tôi vào bếp chuẩn bị một chút."

Cô nói liền đi, trước sau như một kiêu ngạo cùng xinh đẹp,Mạnh Thiệu Hiên nhìn không thấy cô, lại nắm thật chặt tấm thẻ trong tay, Tiểu Địch, tôi sẽ giúp cô thoát ly cuộc sống hiện tại, tôi sẽ giúp cô có cuộc sống của người bình thường, tôi thể!

**********

Nhật đã tây tà, Tĩnh Tri lật trang cuối cùng, nhìn thấy "Toàn thư hoàn" , biếng nhác duối thắt lưng một cái, nằm về phía sau, tựa trên gối ôm mềm mại, cô liền như vậy nằm nghiêng ở trên bệ cửa sổ, cô cứ như vậy ngay cả quần áo cũng không buồn thay, vẫn là mặc quần áo ngủ.

Không biết là tại mùa hạ đến làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi hay thế nào, mấy ngày nay cô rất thích ngủ, hơn nữa còn luôn luôn cảm thấy mệt mỏi, eo mỏi lưng đau.

Ngồi đọc sách lâu cô cảm giác thân thể muốn rời ra từng mảnh.

Ánh sáng ngoài cửa sổ có phần dư ôn, Tĩnh Tri nhìn màu sắc xanh biếc ngoài cửa sổ, cảm giác giống như khi còn nhỏ ở Tĩnh vườn.

Lúc cô chưa lấy chồng, cũng giống như thế này, cả ngày ở trong phòng đọc nhỏ đọc sách, chơi cờ, ngủ, đánh đàn, mặc dù thỉnh thoảng vẫn phải nhìn sắc mặt bác gái, Tĩnh Tâm Tĩnh Nghi để lựa, nhưng cũng vẫn là tiêu dao vô cùng.

Mà bây giờ, Tĩnh TRi cúi đầu, trong lúc trầm tư không tự chủ được bắt đầu cắn đầu ngón tay, sau khi cô theo Thiệu Hiên cùng một chỗ, liền bắt đầu sửa đổi tật xấu của chính mình, mặc dù đã không giống như lúc đầu lúc nào cũng ăn nói khép nép, thần hồn nát thần tính, động một chút là bất an cắn móng tay, thể nhưng thỉnh thoảng thời gian thất thần, cô cũng đem móng tay của mình cắn vô cùng thê thảm.

Cô tra ở trên mạng, người thích cắn móng tay, thích ăn kẹo ngọt, thích cuộn mình thành tư thế như trẻ nhỏ, trời sinh thiếu cảm giác an toàn.

Cô lại rất không khéo, ba cái đó đều chiếm hết.

Lúc nghe được tiếng bước chân, Tĩnh Tri cũng không có bị kinh động, cô nhớ hắn nói tối nay muốn cô cùng tham gia tiệc tối, vì thế hắn cũng nên trở về đón cô.

"Đang nhìn cái gì?" Hắn vô cùng thân thiết đè vai cô, đem cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng hỏi.

"Anh xem..."Tĩnh Tri lần này không đẩy hắn ra, trái lại vươn tay chỉ một chỗ ngoài cửa sổ cho hắn, tiếng nói trầm thấp mềm nhẹ: "Từ nơi này nhìn ra, cùng với Tĩnh vườn nhà tôi, cực kì giống."

Hắn hơi một hồi, bàn tay trượt xuống ôm eo nhỏ nhắn của cô, muốn cô tựa vào trước ngực mình, vừa ồ một tiếng rồi hỏi: "Là nhớ nhà sao?"