Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 116: Người đàn ông tàn ác

Cho dù giờ phút này, cô hận người đàn ông kia thấu xương, nhưng vẫn không thể đánh trả lại anh giống như một người đàn bà chanh chua!

"Anh mắng đủ chưa?" Nước mắt của cô chảy xuống tạo thành một vệt ẩm ướt trên gương mặt trắng nõn, mà lúc này trên hàng mi mỏng manh vẫn còn đọng giọt lệ trong suốt, ánh đèn chiếu vào phản chiếu lại ánh sáng ngọc rực rỡ. Trong tròng mắt thăm thẳm như biển của cô tràn ngập tăm tối, gần như làm cho anh bị ngã chìm vào trong đó...

"A, cô là người thật sự không biết xấu hổ tới cực điểm, cô cố bám Thiệu Hiên không buông, trong lòng đang trù tính cái gì cô cho rằng tôi không biết sao? Phó Tĩnh Tri, so với năm năm trước, da mặt cô đã dầy hơn rồi đấy, cô cũng không nghĩ lại bản thân mình xem, chỉ với thân thể đã bị vui hoa dập liễu này của cô, có người đàn ông nào lại có thể muốn cô chứ?"

"Mạnh Thiệu Đình, anh hãy câm miệng cho tôi!" Tĩnh Tri cũng không sao nhịn được nữa. Cô lấy hết sức mình đẩy anh ra, từ trên da đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau tê dại, nhưng cô không chút quan tâm, vẫn như một người điên, chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh...

"Con mụ điên!" Mạnh Thiệu Đình bị bộ dáng liều mạng của cô làm cho kinh sợ, buông tay ra, lúc này anh mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình có một nắm tóc rối bời. Trong lòng thất kinh, anh không khỏi ngước mắt nhìn, thấy đầu tóc cô bị rối tung, hình như có dòng màu li ti đang chảy từ trên trán cô xuống dưới. Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, đang định mở miệng, trong nháy mắt, Tĩnh Tri chợt vung lên một cái bạt tai vô cùng ác độc. Cả người cô lúc này đều run lên, gương mặt sưng vù, khóe miệng cũng bị rách, nhưng hai con ngươi đen bóng lại sáng rực giống như ánh sao mùa hè...

"Mạnh Thiệu Đình, anh làm cho tôi thấy thật ghê tởm!" Cô giận quá hóa cười, mở miệng nói từng câu từng chữ thật lạnh lùng. Khi anh còn đang trợn mắt há mồm, một khắc kia cô xoay người kéo cửa bước ra bên ngoài!

Trên mặt truyền đến cảm giác nóng bỏng, Mạnh Thiệu Đình bước mấy bước đuổi theo ra ngoài. Lúc cô kéo cửa ra, trong nháy mắt anh tóm chặt lấy cổ tay của cô, mạnh mẽ xoay thân hình cô lại, kéo thân thể mảnh mai của cô ra sau cửa. Anh vặn ngược hai tay cô về phía sau một cách tàn nhẫn, sức mạnh thô bạo ấy làm cho Tĩnh Tri không sao chịu đựng nổi nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể không khỏi cong lên. Thình lình anh đè mạnh xuống cô, lồng ngực vững chắc của anh giống như một tảng đá đè ép làm cô gần như không thở nổi...


“Ghê tởm tôi sao? Hả!" Anh cúi đầu cười lạnh, môi mỏng mím chặt lại thành một đường vòng cung, đôi mắt rực sáng nhìn cô như khóa chặt lại, gương mặt trở nên đỏ rực vì tức giận lẫn khó thở: "Cô đừng quên, năm năm trước không biết là con người hèn hạ nào đã nằm ở trên giường của con người ghê tởm này!"

"Rốt cuộc anh muốn như thế nào đây?" Tĩnh Tri nặng nề nhìn anh, người đàn ông này, anh ta đã hoàn toàn bị điên rồi.

Muốn như thế nào ư? Đến tột cùng anh muốn như thế nào đây? Chính Mạnh Thiệu Đình cũng không biết được đến tột cùng trong lòng anh đang suy nghĩ gì nữa. Anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ này, anh hận cô không thể lập tức biến mất ở trước mắt mình, rồi lại không khỏi nhớ lại thời điểm nhìn thấy cô xuất hiện, anh đã đi truy tìm bóng dáng của cô!

"Tôi chỉ rất muốn biết, nếu như Thiệu Hiên nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của cô, liệu còn có thể bị bộ mặt cố làm bộ thanh thuần và điềm đạm đáng yêu của cô mê hoặc nữa hay không đây?" Anh nói đầy nham hiểm, thình lình anh bóp chặt lấy cằm ép cô ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, anh liền cúi đầu, môi mỏng ướt át lạnh như băng hung hăng phủ xuống, chiếm lấy cánh môi dính máu tươi của cô...

Động tác của anh thô lỗ và ngang ngược. Tĩnh Tri còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt, đầu lưỡi của anh đã linh hoạt chui vào khoang miệng cô bắt đầu quấn quít. Tĩnh Tri có cảm giác như trong đầu mình nổ ầm lên một tiếng, từng mảng lớn trống rỗng ập tới. Cô bị anh ấn vào phía sau cửa làm cho lúng túng đến ngỡ ngàng, cảm giác xa lạ giữa đôi môi làm cho cô không thốt lên được lời kháng cự. Cô liều mạng giãy giụa, nhưng chỉ đổi lấy sự giam cầm ngày càng điên cuồng hơn của anh mà thôi!

Lực kẹp của bàn tay anh gần như làm cho cổ tay mảnh khảnh của cô muốn gãy ra, mỗi một tấc bắp thịt trên cánh tay bị vặn ngược lại đều đau ê ẩm, cánh môi mềm mại của cô bị anh mút đến hơi bị sưng, thỉnh thoảng anh lại nảy sinh ác độc cắn cô một cái. Tĩnh Tri không ngừng phản kháng, hiển nhiên chỉ có thể càng làm anh bị kích thích. Bàn tay để trống của anh bắt đầu chui vào trong áo khoác ngoài của cô, Tĩnh Tri có cảm giác da đầu mình như tê dại đi. Cuối cùng khi đầu lưỡi của anh khuấy đảo đến mỗi một tấc da non mềm trong khoang miệng của cô, theo bản năng, cô tức giận nghiến răng cắn mạnh một cái!


Mùi máu tươi giống như một thứ ma túy gần như kích thích vị giác. Ở khoảng cách gần như vậy, Tĩnh Tri nghe thấy anh rên lên một tiếng nặng nhọc. “Huỵch”, tức thì thân thể của cô bị anh bất ngờ đẩy ra, đang lúc cô muốn thở phào một cái, gương mặt nham hiểm mà tuấn tú đến động lòng người của anh chợt ghé sát đến, Tĩnh Tri có cảm giác tay anh giống như chiếc kìm sắt giữ chặt lấy cằm của cô, ép cô phải há miệng ra không sao khép lại được...

"Phó Tĩnh Tri, cô *** đừng giả bộ, tôi không ngại ở ngay trước mặt Thiệu Hiên lên trên cô đâu!"

Ngón tay thon dài của anh đầy ma mị lau vệt máu tươi trên môi cô. Đôi con ngươi vốn làm mê hoặc lòng người như yêu ma lúc này nhuốm đầy thần sắc tàn độc (tàn nhẫn, độc ác), không sao che giấu được. Anh ra tay tàn nhẫn, không một chút thương xót... Vào giờ khắc này, Tĩnh Tri chợt nhớ đến ngày trước, từ hồi lâu lắm rồi, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng của anh, cô được nghe những lời tán dương anh từ miệng của ba ba, ở trên ti vi. Cô đọc những bài bình luận đánh giá anh của người nước ngoài ở trên báo, trên mục tin tức của tạp chí Tinh Hoa...

Hóa ra, những thứ kia, đều là giả vờ.

Anh cũng không phải là một thiếu gia con nhà dòng dõi luôn tao nhã lễ độ, lịch sự, cũng tuyệt không phải là một người cầu an khiêm nhường, hòa nhã. Dưới dung nhan vô cùng tuấn mỹ của anh cất giấu một trái tim rắn rết. Anh lạnh nhạt và luôn lễ độ khách khí, nhưng sự âm trầm và sắc bén cũng làm cho người ta không rét mà run!

"Không cần tôi phải nhắc nhở với anh về sự tồn tại của Thẩm Mạn Quân chứ?" Tĩnh Tri lạnh lùng nhìn anh, nơi cằm bị anh nắm chặt đầy đau đớn, ngữ điệu nói cũng có chút mơ hồ không rõ. Nhưng Mạnh Thiệu Đình nghe cũng hiểu được, động tác dưới tay anh thoáng cứng ngắc một chút, một lát sau lại khẽ cười âm hiểm: "Phó Tĩnh Tri, cho dù tôi có đụng vào cô cũng không làm lay động được vị trí của Mạn Quân, cho nên, cô không cần phải quan tâm đến chuyện của tôi và Mạn Quân."

Tĩnh Tri nhìn anh dường như có chút không dám tin, người đàn ông này vẫn bạc tình y như năm đó. Anh cũng không từng thật lòng yêu hoặc là từng ưa thích bất cứ một phụ nữ nào. Bất kể là ai, anh nghĩ muốn làm tổn thương thì có thể làm tổn thương mà không chút kiêng kỵ, muốn vứt bỏ là có thể vứt bỏ không chút để ý... cho dù là Phó Tĩnh Tri của năm đó, cho dù là Thẩm Mạn Quân của hôm nay.

Ánh mắt kia của cô chợt làm cho anh có chút tức giận mà không nói ra được, lực bóp của tay đột nhiên mạnh thêm, giọng nói hung ác sắc bén: "Phó Tĩnh Tri, tôi không cho phép cô ở cùng với Thiệu Hiên!"

Sự quật cường mà Tĩnh Tri vẫn một mực giữ trong người bị anh kích động bắt đầu nổi lên. Cô lạnh lùng nhìn anh, thần sắc không chút biến đổi làm cho anh khiếp sợ không thốt lên lời.