Edit: V.O
Thịnh Thiên Kim nghe xong, cả người đều ngây ngẩn.
"Cái gì? Không được đến hộp đêm? Vậy nếu sinh nhật bạn bè em tổ chức ở đó thì sao? Chẳng lẽ, em không thể đi sao?" Thịnh Thiên Kim tỏ vẻ kháng nghị.
Cuối cùng, trải qua làm nũng và cò kè mặc cả, khiến Bạch Thận Ngôn sửa điều kiện lại một chút.
Chính là, có thể tụ tập với bạn bè. Nhưng, không thể lại đến chỗ phức tạp như vậy nữa, không thể quá 11 giờ tối. Cho dù chơi thế nào, đến 11 giờ, nhất định phải ngoan ngoãn trở về.
Thịnh Thiên Kim đồng ý, sau đó Bạch Thận Ngôn kêu người làm thủ tục xuất viện cho cô.
Đợi đến lúc về nhà, Bạch Thận Ngôn dặn dò người giúp việc, những chuyện quan trọng cần chú ý sau khi Thịnh Thiên Kim bị thương.
Thịnh Thiên Kim ngồi nghe ở bên cạnh, lúc này mới dần dần tỉnh táo lại.
Cô đang bị gì vậy?
Sao bây giờ thành Bạch Thận Ngôn nói cái gì thì hoàn toàn thành cái đó vậy hả?
Cô đồng ý kết hôn với Bạch Thận Ngôn, chẳng lẽ không phải vì tránh sự uy hiếp của Lục Du Sinh, thuận tiện lợi dụng thế lực của Bạch Thận Ngôn, giành lại tài sản nhà họ Thịnh thuộc về cô sao?
Sao trong nháy mắt, thật giống như thật sự kết hôn với Bạch Thận Ngôn, sau đó sống yên ổn cả đời?
Không không không...
Cô lắc lắc đầu.
Thịnh Thiên Kim, mày phải nghĩ rõ ràng, mày không phải thật sự muốn thành phu nhân của Bạch Thận Ngôn!
Đây chỉ là kế sách của mày.
Cho dù Bạch Thận Ngôn có dịu dàng với này, thì mày cũng không thể lún vào.
Nếu không đến cuối cùng, mày sẽ không thể thoát thân.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Đúng lúc này, giọng Bạch Thận Ngôn vang lên.
Thịnh Thiên Kim lấy lại tinh thần, phát hiện Bạch Thận Ngôn và người giúp việc đều đang nhìn cô.
"Ơ? Cái gì?" Cô hỏi.
Miệng Bạch Thận Ngôn mấp máy, dieendaanleequuydoon – V.O, nói: "Vừa rồi, anh thương lượng với dì Lý bồi bổ cho em. Em có kiêng ăn gì không?"
"Kiêng ăn? À, không! Em không kiêng ăn." Thịnh Thiên Kim nhanh chóng nói.
Bạch Thận Ngôn nghe xong, nhìn cô thật sâu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đăm chiêu.
Y quay đầu lại, lại dặn dò người giúp việc vài câu.
...
Người giúp việc rời đi.
Bạch Thận Ngôn ngồi xuống cạnh Thịnh Thiên Kim, ôm cô lên rất tự nhiên, đặt cô lên đùi, ôm cô vào lòng.
Thịnh Thiên Kim vừa mới cảnh cáo chính mình xong. Bây giờ, Bạch Thận Ngôn làm hành động thân mật như vậy, khiến thân thể cô hơi cứng ngắc, có vẻ không được tự nhiên.
"Em hơi mệt, có thể lên lầu ngủ một giấc không?" Thịnh Thiên Kim quay đầu, nói với Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô.
Dưới ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú, Thịnh Thiên Kim hơi chột dạ.
Nhưng cuối cùng, Bạch Thận Ngôn cũng không vạch trần câu nói dối vụng về của cô.
Y sờ sờ đầu cô, gật đầu: "Lên đi. Làm xong cơm trưa, anh sẽ kêu em."
"Ừm." Thịnh Thiên Kim đáp.
...
Trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.
Cô biết, cô thích Bạch Thận Ngôn.
Nếu đổi thành lúc khác, nếu ông nội không qua đời, nếu người nhà họ Thịnh không uy hiếp...
Có lẽ, cô tình nguyện cùng Bạch Thận Ngôn, thoải mái nói chuyện yêu đương.
Thậm chí, tạo ra một đoạn hôn nhân tốt đẹp.
Nhưng, hiện thực không phải là phim thần tượng.
Cô không có cách nào, đi yêu một người mà không hề kiêng kị gì.
Thậm chí cô rất sợ Bạch Thận Ngôn biết, lý do cô đồng ý kết hôn với y.
Y càng biểu hiện quan tâm cô, lòng cô lại càng mâu thuẫn, càng khó chịu.
Cô vô tri vô giác đi lên lầu.
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên, là một số điện thoại lạ.
Cô ngẩn ra một lúc, nhận điện thoại.
"Alo, Thiên Kim đúng không?"
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Cạch..."
Điện thoại trượt khỏi các ngón tay cô, rơi xuống đất.