Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây

Chương 73: Đừng có khúc mắc nữa

Edit: V.O

"Không phải anh muốn thay quần áo sao? Anh nhanh đi đi." Thịnh Thiên Kim tránh đi tầm mắt y, nói.

Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, sau đó từ từ thả lỏng tay ra.

"Nghe lời."

Bạch Thận Ngôn gõ trán cô, đứng dậy đi vào phòng trong thay đồ.

Thịnh Thiên Kim lui đến một góc giường, vuốt lên chỗ trán vừa bị y gõ. Rõ ràng Bạch Thận Ngôn gõ không mạnh, nhưng cô cảm thấy chỗ đó lại nóng hơn những chỗ khác.

"Sao lại thế này?"

Thịnh Thiên Kim phẩy phẩy tay, sau đó nhìn nhìn chung quanh, nhanh chóng đi xuống giường.

Mấy phút sau, Bạch Thận Ngôn từ bên trong đi ra.

Y bỏ âu phục màu đen bị xối ướt, thay một bộ áo bành tô màu xám.

Thịnh Thiên Kim thấy bộ này rất vừa người, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Sao chỗ này lại có quần áo của anh? Còn phòng này nữa." Cô tò mò hỏi.

Bạch Thận Ngôn khó hiểu nhìn cô: "Hiếm thấy cô không biết Lam Sắc là sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Thận Thiên sao?"

"Ơ?"

Thịnh Thiên Kim há to mồm.

Cô thật không biết.

Bạch Thận Ngôn thấy phản ứng của cô, dường như cũng đoán được.

Y ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô: "Nói đi, lúc nãy xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện gì?"

Ánh mắt Thịnh Thiên Kim, bắt đầu mông lung.

Nửa giờ trước, cô và Thiên Mỹ tính rời khỏi Lam Sắc, kết quả gặp được Tôn Bân và Mã Sính Đình ăn hiếp Lý Hi Nhiên ở trong sân. Thù mới hận cũ, Thiên Mỹ dẫn đầu khai chiến. Cô là bạn của Thiên Mỹ và Hi Nhiên, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị ăn hiếp, cho nên cũng gia nhập chiến đấu.

Kết quả, không nghĩ tới chơi quá tay, dieemdaamleequuydoon – V.O, nước trong vòi xối lên người “người qua đường vô tội” là Bạch tiên sinh. Sau đó, cô đã bị vị "người qua đường vô tội" này, mạnh mẽ kéo đi.

Bây giờ bên bọn Thiên Mỹ, hẳn là đã tan tác rồi.

Thịnh Thiên Kim nghĩ.

"Tôi không muốn hỏi lại lần thứ hai." Bạch Thận Ngôn nói.

"Ơ..."

Thịnh Thiên Kim nhìn y, do dự một chút, kể đơn giản lại ân oán giữa Lý Hi Nhiên, Tôn Bân và Mã Sính Đình một lần.

Sau khi nói xong, Thịnh Thiên Kim không nhịn được cảm thán: "Cho nên nói, tình yêu này, cho dù tới giai đoạn nào, cũng phải tỉnh táo, không thể lún quá sâu, nếu không rất dễ mất đi chính mình. Không phải có câu, tận hưởng lạc thú trước mắt sao? Thích thì ở cùng nhau, không thích thì chia tay, trừ khi muốn kết hôn, nếu không thì không cần quá nghiêm túc."

"Đây là quan điểm tình yêu của cô?" Bạch Thận Ngôn hỏi.

"Coi như...không..." Nói đến một nửa, đột nhiên Thịnh Thiên Kim phản ứng, bây giờ người ngồi đối diện mình là Bạch Thận Ngôn. Mà người như Bạch Thận Ngôn, không thích phụ nữ có thái độ tùy tiện. Lời vừa rồi của cô, chắc chắn đối phương đã hiểu lầm rồi.

"Xem ra, lúc trước cô theo đuổi tôi, là ôm tâm tình như vậy." Bạch Thận Ngôn thản nhiên nói.

Mặt y, không có chút nào tức giận, nhưng Thịnh Thiên Kim lại cảm thấy không khí chung quanh bỗng chốc lạnh xuống, âm u vù vù, khiến cho người ta sợ hãi.

"Tôi không..."

"Được rồi!"

Bạch Thận Ngôn đứng dậy: "Thời gian cũng không sớm, tôi gọi người đưa cô về."

"Ơ? Anh không đưa tôi về..."

"Thịnh tiểu thư!"

Đột nhiên, sắc mặt Bạch Thận Ngôn trầm xuống: "Tôi nhớ hình như tôi từng nói với cô, sau này chúng ta chỉ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ. Trừ cái này ra, tôi không hy vọng lại có khúc mắc gì với cô. Tôi nghĩ, như vậy đối với cô, đối với tôi, cũng có lợi. Dù sao..."

Dù sao bây giờ cô, còn là bạn gái của Lục Du Sinh.