Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 96

“Cái gì kia?” Loan Đậu Đậu chỉ món màu đen bày trên bàn, ngón tay run rẩy, thật sự đoán không ra đây là món sườn hay món gì lại bị cậu ta giày vò thành cái dạng kia, thật đáng thương.

Nói về món này Kỳ Dạ càng thêm sáng láng, vênh váo tự đắc, giọng nói vô cùng kiêu ngạo: “Cái này là cá kho tàu! Mọi người không ngửi thấy mùi thơm như ở khách sạn năm sao sao?”

Mùi thơm? Cậu đùa sao?

Loan Đậu Đậu che tim mình, đi đến gần ngửi, xác thực có mùi rất thơm. Không khỏi nhíu mày, rốt cuộc đây là cái gì. Nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Con cá này cậu có rửa chứ?”

Kỳ Dạ gật đầu: “Dĩ nhiên.” Nhiều máu như vậy không rửa làm sao ăn!

“Uhm.” Loan Đậu Đậu lúc này mới yên tâm dùng đũa gảy gảy bên cạnh chuẩn bị nếm thử, Thạch Thương Ly nắm tay cô ngăn cản.

Thạch Lãng vội vàng mở miệng: “Đậu xanh nhỏ em không muốn bị đầu độc chứ! Em phải biết bây giờ em không chỉ có một mình, trong bụng em còn có bảo bối! Xem như đối với thân thể không ảnh hưởng nhưng ngộ nhỡ đối với bảo bối có ảnh hưởng về sau thì sao.......”

“Câm miệng.” Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, môi mỏng mím lại: “Cậu đang nguyền rủa con gái tôi sao?”

“A, dĩ nhiên không phải! Tôi chỉ quan tâm!” Thạch Lãng lo lắng.

Khuôn mặt Thạch Thương Ly cũng không yên lòng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Thôi, ra gọi điện kêu thức ăn ngoài. Em nhịn một chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn.”

Loan Đậu Đậu bất đắc dĩ đẩy tay bọn họ: “Em chỉ muốn nếm xem mùi vị thế nào, tuyệt đối sẽ không nuốt xuống bụng! Mọi người làm như em ngu lắm, món này thoạt nhìn không có hình dáng làm sao có thể nuốt vào bụng? Em cũng không muốn cùng bảo bối tự sát.”

Hả.......Gương mặt Kỳ Dạ bị đả kích đến kỳ dị! Mẹ kiếp! Không ai tin tài nấu nướng của cậu!

Sắc mặt hai người đàn ông khẩn trương, mắt không chớp nhìn Loan Đậu Đậu đưa đồ ăn vào miệng.


“Phù phù phù” Loan Đậu Đậu chạy ra thùng rá phun liên tục, Thạch Lãng vội đưa nước cho cô súc miệng, nếu là độc vào cơ thể sẽ không tốt.

Kỳ Dạ bị đả thương cực kỳ, không phục lẩm bẩm: “Làm sao có thể không ăn như mọi người nói chứ!”

Loan Đậu Đậu lè lưỡi một cái, hoài nghi cô có thể thổi bong bóng. Cau mày hỏi: “Cậu dùng gia vị gì để nêm cá?” Mẹ kiếp! Quả thật so với nước rửa nồi còn khó nuốt hơn.

“Chính là toàn bộ gia vị trong bếp đều bỏ vào.” Kỳ Dạ vô tội nhún vai.

“Bao gồm một ít nước màu xanh trong bình?” Giọng nói sâu kín vang lên.

Kỳ Dạ gật đầu: “Đúng vậy! Em thấy mùi đó rất thêm nên cho nhiều một chút.”

Ba người đều tối sầm mặt, Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cậu ta, giọng nói lơ lửng: “Đó là nước rửa chén.” Ngay cả cái này cậu ta cũng không biết, Kỳ Dạ cậu đi chết đi!

“Hả?” Kỳ Dạ cứng người! Dưới ánh mắt tức giận của hai người, ngượng ngùng cười giải thích: “Em không biết nước rửa chén hình dạng như thế nào?”

“.......” Nước rửa chén cũng không biết còn có thể trông cậy vào cậu ta sao?

Cuối cùng Thạch Thương Ly gọi điện thoại mua thức ăn, Thạch Lãng dọn dẹp bàn ăn. Về phần Kỳ Dạ.......đứng úp mặt vào tường sám hối!

Phòng ăn rất nhanh có đồ ăn bên ngoài về, ba người ngồi trước bàn ăn ngấu nghiến, nhất là Loan Đậu Đậu, sau khi thấy tài nấu nướng của Kỳ Dạ, quả thật cảm thấy mình là một cô gái ở thế kỷ hai mươi mốt thật tốt. Hiền thục, dịu dàng, nhã nhặn lịch sự, trên phòng khách dưới phòng bếp, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cá thấy cá chìm, chim thấy chim bay, vô cùng đáng yêu.......

Kỳ Dạ đứng ở góc tường, mặc dù đưa lưng về phía bọn họ không thấy gì nhưng nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng Đậu Đậu, nước miếng chảy ra, bụng kêu ùng ục. Ô ô.......Bữa ăn tối bị cậu phá hư, Thạch Thương Ly phạt cậu không cho ăn tối.

Sau trận phong ba, trên bàn chỉ còn lại một đống hỗn độn, một cọng rau cũng không còn. Ai bảo cậu thiếu chút nữa đầu độc chết bọn họ!

Thạch Lãng chủ động thu dọn đồ đạc, Thạch Thương Ly quay người đi lên lầu chuẩn bị nước nóng cho cô tắm, để cô thả lỏng một chút. Mới vừa rồi khẳng định bảo bối trong bụng đã bị Kỳ Dạ làm cho sợ hãi.

Loan Đậu Đậu nhìn cậu ta đứng trong góc thật đáng thương, có chút không đành lòng. Dù sao Kỳ Dạ vẫn đang trong thời kỳ phát triển, đói bụng sẽ không tốt. Liếc mắt nhìn Thạch Lãng trong phòng bếp, lén lút chạy đến bên người cậu, từ trong lòng móc ra hai cái bánh bao để vào tay cậu, giọng đáng thương: “Ăn đi, cậu nhóc.”

Không phải có phải bởi vì nhiệt độ của cô hay không cảm thấy bánh bao còn nóng, còn có mùi thơm nhàn nhạt. Bị cô nhét vào trong ngực lâu như vậy, nếu là thường ngày Kỳ Dạ sẽ khinh thường nhưng hôm nay không phải là tình huống đặc biệt sao! Há mồm hai cái liền đem hai cái bánh bao giải quyết hơn nữa cảm thấy mùi vị rất ngon!

Loan Đậu Đậu thấy bộ dáng ăn chưa no của c ậu, bất đắc dĩ nhún vai: “Đồ ăn dự trữ của tơi bị cậu ăn hết rồi không còn nữa.”

Kỳ Dạ đáng thương.......


Loan Đậu Đậu xoay người ngồi trên ghế salon, mắt liếc nhìn Thạch Thương Ly từ trên lầu đi xuống, ho nhẹ một tiếng, lập tức mở miệng: “Nếu tối nay tất cả mọi người đều ở đây, em có một chuyện quan trọng cần tuyên bố.”

“Chuyện gì?” Thạch Lãng từ trong bếp đi ra, tò mò hỏi.

Kỳ Dạ cũng xoay đầu lại, chớp mắt vô tội.

Loan Đậu Đậu nhìn sắc mặt bình thường của Thạch Thương Ly, dừng một chút: “Tối nay em với Thạch Thương Ly kết hôn, đây chính là nhà em. Em là chủ nhà, em có quyền quyết định một việc nhỏ.”

Thạch Thương Ly vẫn thờ ơ như cũ, đi tới ngồi cạnh cô, tay nắm bả vai cô, sắc mặt thích thú nhìn hai người. Khóe miệng khẽ cười, không nói một lời.

“Quyết định gì, cô nói nhanh một chút!” Kỳ Dạ không nhịn được thúc giục!

Loan Đậu Đậu trừng mắt nhìn cậu: “Không cho phép lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt phụ nữ có thai.”

Kỳ Dạ nhìn anh trai, bất đắc dĩ cúi đầu, đôi tay nắm lỗ tai, ngồi chồm hổm trên mặt đất đáng yêu như con vật bị bắt nạt. “Thật sao, cô từ từ nói!”

Loan Đậu Đậu thấy ba người đàn ông ngoan ngoãn dịu dàng như con cừu nhỏ, tâm tình nhất thời sảng khoái. Cười hì hì nói: “Hai người muốn ở đây phải trả tiền sinh hoạt phí! Không nhiều lắm, một người một nghìn tệ!”

“Một nghìn tệ?” Kỳ Dạ trợn to hai mắt, tức giận nói: “Cũng không phải cô giặt quần áo quét dọn vệ sinh, tại sao bọn em phải đóng một nghìn tệ?”

“Ý của cậu là không muốn nộp?” Loan Đậu Đậu vươn tay, sắc mặt lạnh lùng.

Thạch Lãng không sao nhún vai, từ trong ví móc ra một nghìn tệ nộp: “Một nghìn tệ thôi, bảo bối vui vẻ là được, muốn bao nhiêu anh cũng nộp.”

Loan Đậu Đậu vui vẻ ra mặt, ánh mắt tán thưởng nhìn người khác: “Cũng biết Bọ Hung ngoan nhất, nghe lời nhất, hiểu rõ nhất.”

Kỳ Dạ chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải tôi nói không đúng. Chỉ cần bảo bối vui vẻ, một nghìn tệ là gì.” Sờ sờ túi sau mông, dường như ví tiền của cậu cũng không còn bao nhiêu. Quay về đem không nhiều tiền, ngượng ngùng cười: “Tôi có thể thiếu không?”

“Stop! Không có thành ý!” Loan Đậu Đậu đếm một nghìn tệ trong tay, mắt sáng lên. Trong miệng rầm rì: “Tôi có tiền có tiền không biết nên tiêu thế nào, tay trái quả táo, tay phải nokia.......”

Hả.......Tiền bay!

Loan Đậu Đậu nhìn Thạch Thương Ly cầm một nghìn tệ, cắn môi: “Tiền kia của em!”


Khuôn mặt lạnh lùng của Thạch Thương Ly khẽ cười, dịu dàng như nước nói: “Em quên hiệp ước hôn nhân của chúng ta sao?”

Bên A có quyền quản lý tất cả chi tiêu trong gia đình..........

Loan Đậu Đậu kinh ngạc cắn môi, khốn kiếp.......Còn chuẩn bị cầm một nghìn tệ đi mua đồ ăn ngon, kết quả mất rồi. Còn chưa oán trách xong lại nghe giọng nói mểm mại kinh hãi của Thạch Thương Ly: “Đúng rồi, anh cho nhân viên kế toán chuyển tiền lương vào tài khoản của anh.”

“Cái gì?” Loan Đậu Đậu nghiêng đầu, trợn mắt nhìn hắn!

Kỳ Dạ tốt bụng giải thích: “Ý tứ chính là về sau tiền lương của cô sẽ chuyển trực tiếp vào tài khoản của anh ấy, một xu cô cũng không có!”

Mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì!

“Phân Ruồi, anh đi chết đi!”

“Vợ ngoan, con gái chúng ta không thể không có ba.”

“Tôi có thể thay thế bổ sung!” Thạch Lãng giơ tay!

“Tôi cũng có thể thay thế bổ sung!” Kỳ Dạ tham gia náo nhiệt!

“Hả?” Ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly quét về phía hai người, khóe miệng cười lạnh: “Thạch Lãng, cậu muốn về tổng công ty ở Pháp sao? Kỳ Dạ, chuyện cậu là đồng tính luyến ái bên Pháp chưa biết.......”

Hả........Hai người đàn ông này thất bại rồi!

Loan Đậu Đậu chỉ cảm giác cuộc sống của mình sau này ảm đạm không có ánh sáng, một chút anh sáng cũng không có! Thạch Thương Ly rất hài lòng ôm Loan Đậu Đậu về phòng tắm, trong lòng ngạc nhiên sao trên người cô lại có mùi bánh bao thịt? Không phải hắn ngửi sai chứ?

Loan Đậu Đậu dưới sự hộ tống của ba người đàn ông đến bệnh viện kiểm tra, nhận được ánh mắt kỳ dị của bác sĩ cùng y tá. Báo cáo cho thấy tất cả đều bình thường nhưng trước mắt vẫn chưa biết giới tính của đứa bé, hơn nữa Thạch Thương Ly cũng không có ý định biết trước. Chờ sau khi đứa bé ra đời mới có hứng sao!

Thạch Lãng không kịp chờ đã bị Thạch Thương Ly tống về công ty bởi vì tổng giám đốc nghỉ chăm sóc vợ. Thạch Lãng làm giám đốc phải làm trâu làm ngựa ở công ty!

Thạch Thương Ly cùng bác sĩ khoa sản thảo luận gì đó, Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ ngồi trong khoa nội trú, bởi vì buổi chiều Thẩm Nghịch phẫu thuật nên đến xem.

Phòng bệnh vắng lặng chỉ có một mình Thẩm Nghịch, thậm chí người đi cùng cũng không có.


Loan Đậu Đậu đi vào, Kỳ Dạ đi theo sau cô, ngồi trên giường nhìn Thẩm Nghịch tâm không khỏi đau xót. Xem như không phải phẫu thuật lớn nhưng ít nhất cũng phải có người đi cùng nhưng tại sao anh ta ngay cả một người cũng không có?

“Sao vậy, có căng thẳng hay không? Có sợ không?” Loan Đậu Đậu ngồi cạnh giường giống như biết Thẩm Nghịch sớm biết mình đi vào.

Trên thực tế khi bọn họ đi vào Thẩm Nghịch đã biết đồng thời cũng biết Kỳ Dạ tới. Không trả lời vấn đề của cô hỏi ngược lại: “Nghe nói cô mang thai?”

Loan Đậu Đậu gật đầu đưa tay nắm quần áo anh ta: “Nhớ chuẩn bị bao lì xì dày một chút, bảo bối rất thích.”

Khóe miệng Thẩm Nghịch không khỏi khẽ cười: “Là cô thích thì có.”

“Hợp thành một, dù sao anh cũng không chạy được. Cha nuôi phải nhiều hơn người khác.” Loan Đậu Đậu lẩm bẩm.

Kỳ Dạ có chút mất hồn, bánh bao đậu muốn bảo bối nhận Thẩm Nghịch làm ba nuôi? Thẩm Nghịch lại nở nụ cười chân thành tha thiết như vậy, không giống khi trước mặt cậu, không có thâm ý chỉ có nụ cười lạnh.......Trong lòng rất khó chịu.......

Thẩm Nghịch cũng sửng sốt mấy giây, môi mỏng khẽ nâng: “Hắn đồng ý sao?”

“Quản anh ta đồng ý hay không làm gì!” Loan Đậu Đậu khinh thường méo miệng: “Bảo bối trong bụng tôi, là của tôi! Về sau anh cũng sẽ không còn một mình. Bảo bối sẽ có hiếu với anh.”

“Được, ba nuôi là tôi đây sẽ chuẩn bị một đại lễ lớn cho bảo bối.” Thẩm Nghịch thận trọng gật đầu, sắc mặt nặng nề, nói cực kỳ nghiêm túc.

Loan Đậu Đậu lộ ra nụ cười hạnh phúc, cầm tay anh ta nói: “Không cần sợ, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, ngủ một giấc tỉnh lại là xong rồi. Có phải không Cappuccino?”

Kỳ Dạ mất hồn, hoàn toàn không nghĩ tới Bánh bao đậu kéo cậu vào, vội vàng gật đầu: “Đúng.”

Thẩm Nghịch đưa tay vuốt đầu cô, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Tôi đã từng làm phẫu thuật như thế này, cô không cần lo lắng.”

Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái bị anh ta phát hiện ra là mình đang lo lắng. “Phẫu thuật xong anh đến ở nhà tôi một tuần lễ.” Một mình anh ta không ai chăm sóc, thật không yên lòng.

Thẩm Nghịch lắc đầu: “Không cần, tôi quen ở một mình rồi.”

“Uhm.” Giọng nói Loan Đậu Đậu tràn đầy mất mác, trầm mặc thật lâu lại mở miệng: “Để kỳ Dạ chăm sóc anh dù anh ta không biết nấu cơm nhưng vẫn có thể làm người dẫn đường.”

“Bánh bao đậu, cô muốn bị đánh sao?”

Kỳ Dạ tức giận quát. Cô lại ra chủ ý này. Ai muốn đi chăm sóc người mù chứ!


Loan Đậu Đậu quay đầu trừng mắt nhìn cậu: “Cậu còn dài dòng nữa tôi nói Phân Ruồi là cậu bắt nạt tôi!”

Thẩm Nghịch vẫn cự tuyệt: “Thật sự không cần, tôi có thuê người tới chăm sóc hai ngày.”

“Mời người mất tiền còn không đáng tin, có Cappuccino đáng tin! Thẩm Nghịch, thành thật mà nói có phải anh ghét tôi không? Nếu không tại sao cái gì anh cũng phản đối?” Giọng nói Loan Đậu Đậu nghẹn ngào, véo bắp đùi mình, thật đau.

Kỳ Dạ tối sầm mặt, hoài nghi không biết cô có dùng cách này đối phó với Thạch Thương Ly hay không?