Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 52: Làm phiền hai người vận động buổi sáng

“Làm sao đây? Bây giờ tôi muốn cướp lấy cô để cô vĩnh viễn thuộc về tôi.”

Giọng nói mê hoặc vang lên trong đêm tối. Bóng tối dần trở nên yên tĩnh.

Sáng sớm.

“A.......” Âm thanh thê thảm vang lên trong phòng.

Rầm.......

“A.......” Âm thanh thê thảm hơn lại vang lên, phá tan không khí yên tĩnh buổi sáng, tầng tầng lớp lớp chim ở bên ngoài bị tiếng động hù dọa bay đi.......


Thạch Lãng ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung tợn nhìn Loan Đậu Đậu ngồi quấn chăn trên giường, cắn răng nghiến lợi: “Đậu xanh nhỏ, em muốn mưu sát chồng à?”

“Ai là chồng tôi! Khốn kiếp!” Loan Đậu Đậu tức giận quát: “Ai cho anh leo lên giường tôi? Anh đúng chỗ nào chứ?”

Trên thế giới này điều đáng sợ nhất là trước khi ngủ là một người, đến lúc tỉnh dậy có thêm một người bên cạnh. Loan Đậu Đậu sợ quá nhảy dựng lên tí nữa đụng phải trần nhà, trực tiếp người nào đó xuống giường.

Cả người Thạch Lãng trần trụi, chỉ mặc một chiếc quần lót da báo, thân hình to lớn, bắp thịt trơn bóng, đôi chân thon dài không một vết trầy xước hiện lên trước mắt.

“Tôi sợ bóng tối, không dám ngủ một mình! Bịt mắt nửa đêm rơi ra......”

“Vậy mấy năm nay anh không ngủ sao?” Loan Đâu Đậu khó chịu.

Ánh mắt Thạch Lãng uất ức: “Khi còn bé ngủ cùng mẹ, sau này lớn lên ngủ cùng phụ nữ, bây giờ muốn ngủ cùng em.”

Giả bộ muốn lên giường, Loan Đậu Đậu lần nữa đá hắn ta rớt xuống giường. Lần này Thạch Lãng có chuẩn bị, tay giữ chặt mắt cá chân của cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Đậu xanh nhỏ, em có biết sáng sớm ham muốn của người đàn ông rất nhiều. Em như vậy là đang khuyến khích anh đối với em.......”

Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện, đôi tay vội vàng bảo vệ, giận đùng đùng quát: “Anh đi tìm những người phụ nữ kia là được rồi, đừng làm phiền tôi!”


“Không muốn!” Thạch Lãng khẽ cười: “Bây giờ anh chỉ có Đậu xanh nhỏ, anh phải có trách nhiệm với em.”

“Tôi.......”

Kẽo kẹt.......

Cửa phòng mở ra, bóng dáng đứng ở cửa cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly nhìn thấy cánh tay người đàn ông nắm mắt cá chân người phụ nữ mà người phụ nữ bảo vệ ngực mìn, người đàn ông trần trụi, người phụ nữ quần áo xốc xếch.......

Sắc mặt trầm xuống, không khí chung quan lạnh lùng, cả người âm trầm thật đáng sợ.

“Tổng giám đốc.......” Loan Đậu Đậu cà lăm nói không ra lời, sắc mặt tổng giám đốc rất khó coi, tại sao cô có cảm giác như bị bắt gian tại trận!

Ảo giác, nhất định là ảo giác! Hơn nữa cô với Bọ Hung không có gì! Thuần khiết như nước!


“Xin lổi đã làm phiền hai người vận động buổi sáng.” Giọng nó lạnh lùng từ trong cổ phát ra, giống như muốn đem “Cẩu nam nữ” lăng trì! Cằm giương lên, cao cao tại thượng, giọng nói khẽ thoát ra: “Tôi đói bụng, làm phiền cô giúp tôi chuẩn bị bữa sáng sau đó hạy tiếp tục.”

Xoay người bước ra khỏi phòng, thậm chí không nhìn Loan Đậu Đậu một cái.

“Đậu xanh nhỏ, em xem hắn nghĩ chúng ta.......”

Còn chưa nói hết lời, Loan Đậu Đậu duỗi chân trực tiếp đá vào bụng hắn. Rầm một tiếng, Thạch Lãng ngồi xuống đất, tiếp theo là tiếng gào như thét: “Bọ Hung anh đi chết đi!”

Thạch Thương Ly ngồi trước bàn ăn, nỗ lực lắm mới đè nén lại cảnh vừa thấy nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi.Bộ dáng giống như sợi dây thun đang căng bị một cây kéo cắt “Pằng” sẽ đứt!