Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 47: Tôi chỉ muốn nói anh chưa kéo khóa quần!

Thật không nghĩ tới Phân Ruồi lại vứt cô đến đây, mẹ kiếp ở đây so với nghỉ việc còn tệ hơn!

“Không được cưng chiều nữa sao?” Cô nàng bát quái uốn éo cái mông đi đến trước mặt cô, ôm bả vai cô cười nói: “Hài lòng được rồi, cô là người được cưng chiều với kỷ lục guinness! Hơn nữa ngành của chúng tôi không tốt, không cần làm việc, mỗi tháng vẫn lĩnh lương, không cần buồn. Nao là quản lý của tổ sáng tạo, đam mê nhất là trò chơi, tốt nhất cô không nên quấy rầy lúc hắn đang chơi trò chơi nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đó là Nam Tuấn Nam, rất thích trang điểm, về sau muốn trang điểm có thể tới tìm hắn.”

Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt: “Tôi với tổng giám đốc không có quan hệ gì! Tôi chỉ thích khiêu chiến trong khi làm việc!” Lần này là khiêu chiến “Ăn uống để chết” sao?.......

Cô nàng bát quái nhìn đồng hồ nhíu mày: ‘Đến thời gian ăn cơm rồi, tôi đưa cô đi ăn nhưng hôm nay cô mời khách!”

......Vì sao cô phải mời khách? Tôi nghèo hơn cô đấy!


Căn tin của công ty chia làm hai phần, một là dành cho quản lý không gian cấp năm sao! Phần còn lại chính là dành cho nhân viên bình thường, nhiều người. Lúc trước mặc dù Loan Đậu Đậu chỉ là thư ký nhưng bởi vì ở bên cạnh tổng giám đốc nên có thể vào phòng dành cho quản lý ăn,hiện tại cô chỉ là một nhân viên của tổ sáng tạo!

Loan Đậu Đậu không thể nuốt trôi cơm sườn lượn rán, đáy lòng buồn phiền, rõ ràng có thể cách xa Phân Ruồi, không làm việc cũng có tiền cô nên sung sướng mới phải, vì sao trong lòng lại không vui chứ? Về sau không có ai bắt nạt cô không tốt sao?

“Đậu xanh nhỏ!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Loan Đậu Đậu thấy một người đang đi tới nhìn rất quen.......

Tất cả nhân viên trong phòng ăn đều “Ồ” một tiếng, đắm đuối nhìn người đàn ông đang đi tới.......

Mãi cho đến khi hắn ta đứng trước mặt, Loan Đậu Đậu mới phản ứng được. “Anh, anh, anh, Bọ Hung?”

Thạch Lãng nở nụ cười mê người, giọng nói mê hồn chậm rãi nói: “Có phải Đậu xanh nhỏ cảm thấy tôi rất đẹp trai, không kiềm hãm được muốn yêu tôi?”

“Anh, anh, tóc của anh.......” Hôm nay là ngày tận thế sao? Bọ Hung lại cắt đi mái tóc bảo bối của mình?


Thạch Lãng móc trong túi quần ra một cái gương nhỏ, ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn, tự khen mình: “Tôi không nghĩ tới tôi cắt tóc đi lại đẹp trai như vậy! Tôi bị đắm chìm bởi vẻ đẹp của mình rồi, thật là đẹp trai quá đi.”

Nụ cười trên môi Loan Đậu Đậu trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía cô nàng bát quái, không nghĩ tới cô ấy không có tiền đồ gì vừa nhìn thấy trai đẹp đã chảy nước miếng.....

“Bọ Hung, anh.......”

Thạch Lãng lập tức bắt được tay cô, khẩn thiết thỉnh cầu: “Tôi biết rõ bây giờ cô yêu tôi đến nỗi không thể tự kiềm chế bản thân, cô yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với cô.”

Loan Đậu Đậu:.......(Tôi chỉ muốn nói anh chưa kéo khóa quần!.......)

Buổi chiều toàn bộ công ty đều biết do Loan Đậu Đậu muốn làm Hồng Hạnh vượt tường, cắm sừng tổng giám đốc, tổng giám đốc nóng giận đã đẩy cô tới hang chuột. Tổng giám đốc thâm tình thưởng cho hang chuột một chầu cà phê, sự thâm tình của hắn đã làm cảm động cả công ty!


Mà Loan Đậu Đậu.......trở thành đối tượng bị công ty khinh thường!

Các đồng nghiệp nam khinh thường cô trăng hoa, đúng núi này trông núi nọ, lừa tổng giám đốc cùng giám đốc.

Các đồng nghiệp nữ khinh thường cô tướng mạo bình thường lại làm tổng giám đốc cùng giám đốc mê mệt, làm công ty mất đi hai người đàn ông đẹp trai!

Giờ khắc này Loan Đậu Đậu đang ngồi trên hành lý bên lề đường, ngước mắt nhìn trời! Bởi vì buổi sáng cô vội đi làm quên tắt nước làm cho nước ngập cả nhà, trong lúc tức giận chủ nhà đã đuổi cô ra ngoài! Tiền thuê phòng cũng cho cô nhưng trong thời gian ngắn cô không thể tìm được chỗ ở!