Trán Thạch Lãng nổi gân xanh, nhắm mắt, bàn tay nắm chặt, môi mỏng mím lại. Chỉ mới hai ngày tại sao lại bị cô thay đổi rồi?
Hơn bốn giờ chiều tan làm chính là giờ cao điểm. Bọ Hung đem bảo bối rời khỏi công ty, dừng cạnh tòa cao ốc bên đường, hấp dẫn ánh mắt tò mò của đông đảo người qua đường.
Bọ Hung đứng bên cạnh Loan Đậu Đậu: “Cô đứng đây làm gì?”
Loan Đậu Đậu chơi với bảo bối của hắn ta, mắt cũng không thèm nhìn nói: “Tức chết hồ ly tinh!”
Mí mắt Bọ Hung giật giật mấy cái, có cảm giác xấu. Quả nhiên.......
Âm nhạc kích tình vang lên, thiếu chút nữa hắn lộn đầu xuống đất.
Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm đều khóc, vợ tôi nổi tiếng, không được vậy tôi cũng chu mông.
Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm chịu khổ, vợ tôi như xương sườn, thật ra thì không bằng đầu heo.
.......
Tự xưng dung mạo đẹp như hoa, thật ra thì chỉ là một con búp bê, tự xưng hai mươi hai tuổi, thật ra rất giống bốn mươi hai, da trắng môi đỏ cái rắm, tự xưng là thiên kim tiểu thư, thật ra thì nhờ vào nhà giàu mới nổi, luôn nói mình trong như nước, thật ra mặt như hồ ly, vóc dáng như vậy mà cũng gọi là đẹp, tôi nhìn giống như gặp quỷ, tự nhận biết khiêu vũ, chỉ là uốn éo mông vài cái, còn nói mình học thức cao, chuyên làm kẻ thứ ba đi cướp đàn ông của người khác, người phụ nữ này thật đáng ghét, chuyện gì cũng dám làm, tự biết là rất quan trọng nhưng cô ta lại vẫn không biết xấu hổ......
Loan Đậu Đậu ngồi trên bảo bối của hắn ta, ăn bỏng ngô không biết lấy ở đâu ra, nhàn nhã ném đôi giày sang một bên, gật gù hả hê, ánh mắt nhìn vào cửa tòa cao ốc. Rất nhanh có một bòng người chạy ra, điển hình của nhân viên văn phòng, một thân hàng hiệu, khuôn mặt xinh xắn đứng cạnh bức tường màu trắng, sắc mặt trắng bệch do tức giận.
“Loan Đậu Đậu!” Diệp Thanh Thanh đứng trước mặt cô, toàn thân run lên vì tức giận. Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn chằm chằm cô ta.
Loan Đậu Đậu làm ra vẻ vô tội ăn bỏng ngô, lầm bầm: “Có chuyện gì sao?”
“Cô, cô, cô khinh người quá đáng!” Diệp Thanh Thanh tức giận đến mức cà lăm. Nếu cứ như vậy cô ta còn mặt mũi nào đứng trong công ty chứ?
Loan Đậu Đậu nhìn Bọ Hung ở bên cạnh, nghi ngờ: “Tôi như thế nào gọi là khinh người quá đáng?”
Thạch Lãng liếc Diệp Thanh Thanh, lại nhìn Loan Đậu Đậu, thì ra người tốt ẩn sâu trong người không lộ ra, hắn ta cho rằng có thể tùy ý bóp cô như trái hồng, không nghĩ tới cô lại gây rắc rối như vậy! Sờ sờ cái cằm, cố làm ra vẻ suy tư: “Cô có bắt nạt ai không?”
“Loan Đậu Đậu tôi cho cô biết, cướp đàn ông của người khác sẽ bị thiên lôi đánh. Cô không tự soi gương xem bản thân mình thế nào, Tô Triệt sao có thê coi trọng cô chứ.” Diệp Thanh Thanh cười gằn.
Bỏng ngô trong miệng quá nhiều làm cô đau răng nên phun hết ra. Mắt trợn lên: “Vậy sao cô không tự lấy túi đựng nước tiểu của mình lại mặt dày đi giành bạn trai của bạn thân?”
“Khụ khụ!” Thạch Lãng bị sặc. Tự lấy túi đựng nước tiểu của mình?Đậu xanh nhỏ không nên dùng từ như vậy trước mặt con trai!
Diệp Thanh Thanh tức giận đến nỗi mặt xanh mét, tức giận chỉ vào Loan Đậu Đậu chửi to: “Tôi giành bạn trai cô thì sao? Vóc dáng cô khó coi như vậy xứng với Tô Triệt sao? Ngay cả ngón tay cô so với tôi cũng kém hơn! Bạn thân sao, cô nói đùa rồi. Nếu không phải vì Tô Triệt, cô cho rằng tôi sẽ làm bạn thân của cô sao?Cô có tư cách gì?”
Vốn dĩ sắc mặt Loan Đậu Đậu rất ôn hòa trong nháy mắt tối sầm, ngón tay bóp chặt túi bỏng ngô, ánh mắt u ám bắn về phía cô ta, mím môi không lên tiếng!