Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 164: Chương một trăm sáu mươi bốn

“Tại sao? Tại sao.......” Loan Đậu Đậu chạy như bay đến bên cạnh hằn, níu quẩn áo hắn, nước mắt rào rào rơi xuống, thật đau lòng!

Con dao này đã từng dính máu Hàn Khác Thành, hôm nay lại dính máu Thạch Thương Ly........

Thạch Lãng như ý thức được xông lên quát: “Tôi không cần anh làm như vậy, tôi không cần.......”

“Câm miệng.......!” Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo. Trên đùi máu vẫn không ngừng chảy. Ánh mắt không thay đổi nhìn Kuroki: “Chú đưa cô ấy vào nghỉ trước đi.”

Không muốn làm cô sợ!

“Không muốn.......Em không muốn đi! Anh không được làm bản thân bị thương, không muốn......” Loan Đậu Đậu nắm quần áo hắn, không chịu buông tay, mặc kệ Thạch Thương Ly nói thế nào, Kuroki nói thế nào cũng không chịu buông tay, không muốn thấy hắn bị thương.......

“Đậu Đậu đi vào!” Ánh mắt Hàn Khác Thành lạnh lùng nhìn Thạch Thương Ly, ông ấy cũng muốn xem Thạch Thương Ly chịu tội thay Thạch Lãng thế nào.

“Không muốn!” Loan Đậu Đậu lắc đầu, hai mắt đẫm nước cầu xin: “Đừng làm bọn họ bị thương, tôi xin ông.......”

Sắc mặt Hàn Khác Thành không thay đổi giống như không nghe thấy gì, giọng nói lạnh lẽo: “Không phải ba muốn lảm bọn họ bị thương mà là bọn họ phải cho ba một cái công đạo.”

Thạch Thương Ly gật đầu, bàn tay xoa đầu Đậu Đậu, giọng khàn khàn nhẹ dụ dỗ: “Bảo bối ngoan, em vào trước đi! Đừng để anh lo, không phải chúng ta đã nói sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ sao? Anh không sao, anh còn muốn ở bên em tới già.”


Loan Đậu Đậu tội nghiệp níu áo hắn, giống như thú cưng bên cạnh chủ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Hít mũi nức nở nói: “Anh sống em sống, anh chết em chết, nắm tay nhau mà chết.”

Lúc ở trong biển hắn cố chết cùng cô, ở đây cũng vậy cô có thể quên mình chết cùng hắn. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không rời xa hắn! Vĩnh viễn không rời xa!

Ánh mắt Thạch Thương Ly ấm áp, mất máu quá nhiều khiến đôi môi tím bầm, dịu dàng nói: “Thật là khờ, đã nói vĩnh viễn sẽ ở chung một chỗ, anh sẽ không bỏ em lại một mình.”

Cúi đầu hôn trán cô trước mặt mọi người. Nhất quyết đẩy cô về phía Kuroki, tạm thời để người khác thay hắn chăm sóc cô!

Loan Đậu Đậu bị Kuroki lôi đi vào sau cánh cửa, cẩn thận từng bước, ánh mắt lưu luyến nhìn Thạch Thương Ly, khuôn mặt lo lắng, nhất là khi nhìn máu dưới chân hắn, lòng đau như cắt.

Thạch Lãng nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly lạnh lùng nói: “Tôi tự làm tự chịu. Không cần anh giả mù mưa sa tội nghiệp tôi.”

Lạnh lùng nhìn Thạch Lãng, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Mặc dù cậu bắt Đậu Đậu rời khỏi tôi, kết hôn cùng Đậu Đậu nhưng tôi hiểu rõ cô ấy vẫn yêu tôi. Anh trai là ba, những năm này tôi vẫn nhìn cậu lớn lên, cậu phạm sai lầm là tôi quản không tốt, hôm nay tôi chịu tội thay cậu. Thạch Lãng cậu đã lớn nên hiểu rất nhiều việc không phải cứ oán trách trời đất là có thể giải quyết, vẫn nên tự mình gánh chịu! Đây mới là một người đàn ông, hiểu không?”

Thạch Thương Ly đối mặt với hắn ta, không chớp mắt, bàn tay nắm con dao nhanh chóng rút ta, sau đó rất nhanh liền đâm vào ngực, máu tươi bắn tứ tung, bắn vào mặt Thạch Lãng. Từ đầu đến cuối Thạch Thương Ly không nhíu mày dù chỉ một cái.......

Thạch Lãng ngây người, ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, không thể tin.......Anh ta lại vì hắn ta mà đâm vào ngực.

Hàn Khác Thành đứng trước mặt hắn, đôi môi khẽ cười nhìn Thạch Thương Ly nói: “Đậu Đậ chọn cậu thật không chọn nhầm người.” Quay đầu nhìn Thạch Lãng chợt nói: “Bây giờ thì cậu đã biết thế nào là một người đàn ông chân chính sao?”


Loan Đậu Đậu đứng trong mưa xoay người thấy lồng ngực Thạch Thương Ly máu chảy càng ngày càng nhiều, nhiểm đỏ áo sơ mi mà áo khoác của hắn đang choàng trên người cô, nước mắt không cầm được chảy xuống, không cách nào nhúc nhích, sững sờ nhìn máu chảy.

Nếu như đổi lại là người khác, Thạch Thương Ly sẽ không dùng cách thức xấu hổ này tạ tội dù Thạch Lãng có làm gì sai. Nhưng đối mặt với Hàn Khác Thành, không phải sợ hãi thế lực của ông ấy hỉ vì ông ấy là ba của Đậu Đậu, là hai anh em hắn làm con gái ông tổn thương, phải cho người ta một công đạo.

Mặc dù Thạch Lãng sai nhưng hắn ta vẫn là em trai hắn, cuối cùng vẫn chảy chung một dòng máu, cho dù có lỗi đó cũng là do hắn không bảo vệ tốt Đậu Đậu cho nên hắn gánh chịu.

Thạch Lãng lắc đầu, không dám tin vào mắt mình. Hắn ta không sợ chết, không sợ bất cứ gì chỉ sợ Thạch Thương Ly gánh chịu như vậy!

Thạch Thương Ly nở nụ cười thỏa mãn, không nói gì lại đột nhiên ngã trên mặt đất.

Thạch Lãng giật mình, ngồi xuống ôm hắn, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa, giọng khàn khàn gào thét: “Anh trai.......Anh trai.......”

“Thạch Thương Ly.” Loan Đậu Đậu cũng không nhịn được nữa, đẩy Kuroki ra chạy về phía Thạch Thương Ly......

Ai cũng không thể ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ, không ai có thể.

Đẩy Thạch Lãng ra ôm hắn vào ngực, đôi tay lạnh lẽo sờ khuôn mặt hắn khó: “Thạch Thương Ly.......Thạch Thương Ly......Đừng rời xa em! Đừng rời xa em!”


Thạch Thương Ly nhìn cô ánh mắt lóe sáng, cô cùng quyến luyến, khóe miệng khẽ nở nụ cười sau đó nhắm mắt.

Thật ngốc, sao anh có thể rời xa em!

“Thạch Thương Ly, đừng rời xa em! Mở mắt nhìn em......Đừng làm em sợ......Em sẽ không rời xa anh, không giận lẫy, không sợ mình không xứng với anh......Chỉ cần anh đừng rời xa em.....Xin anh!” Loan Đậu Đậu khóc tê tâm liệt phế, cảm thấy hơi ấm trên cơ thể hắn đang từ từ biến mất, hô hấp cũng càng ngày càng yếu đi, trái tim run rẩy.

Làm sao cô lại không hiểu dụng ý của hắn chứ. Cho dù Thạch Lãng đáng tội chết nhưng cuối cùng vẫn là em trai hắn, mà người con gái là người hắn yêu nhất, mặc kệ ai là người có lỗi, hắn đều nhận hết!

“Hu hu......Thạch Thương Ly......A.......”

Nghĩ đến hắn vì mình mà làm như thế tim cô càng đau hơn, gào thét.

Thạch Lãng ngồi trên đất, bàn tay còn dính máu Thạch Thương Ly, khóe miệng nở nụ cười tự giễu bản thân sai quá nhiều.....

Hắn ta khiến bọn họ khổ sở như vậy.......

Vậy mà hôm nay lại được bọn họ cứu......

Hàn Khác Thành nhìn Đậu Đậu mất khống chế gào thét thì đau lòng, nhìn quản gia, quản gia lập tức hiểu cho người gọi bác sĩ tới.

Kuroki bỏ cây dù trong tay, mặc kệ nước mưa tạt vào người, mắt cũng không chớp, không biết vì sao thấy Đậu Đậu khổ sở như vậy ông lại nghĩ đến hình ảnh người con gái kia mơ hồ mà từ từ rõ ràng.


Hàn Khác Thành không có ý định bắt nạt Thạch Thương Ly chỉ muốn dùng cách này để ba người bọn họ thấy rõ ràng, trong chuyện tình yêu này không có vị trí của Thạch Lãng, để ai về vị trí người đó!

Thạch Lãng nói yêu Đậu Đậu không thể mất Đậu Đậu nhưn hắn ta không nghĩ cho tới bây giờ Đậu Đậu vẫn không yêu hắn!

Trên thế giới này làm gì có ai yêu một lúc hai người? Cũng chỉ là thương hại mà thôi......

Như vậy bọn họ cũng nên hiểu rõ trái tim mình, hiểu rằng không nên miễn cưỡng! Bất luận là cái gì cũng không thể đổi được!

Bác sĩ xử lý vết thương cho Thạch Thương Ly, Đậu Đậu như cọc gỗ ngồi im một chỗ không chịu nhúc nhích, nhìn Thạch Thương Ly không chớp mắt, thời gian như dừng lại.

Không ngừng cầm máu, trên sàn nhà đều là bông băng. Bác sĩ cùng y tá bận rộn không dám làm qua loa.......

Thạch Lãng đứng một bên, cơ thể cứng đờ, nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly không nói nên lời!

Nửa tiếng sau, rốt cuộc bác sĩ dừng lại xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, xoay người cung kính nói với Loan Đậu Đậu: “Vết thương của cậu ấy đã khâu xong, mặc dù vết thương sâu nhưng may chưa đâm vào vị trí nguy hiểm, nghỉ ngơi chăm sóc một tháng sẽ không sao.”

Loan Đậu Đậu im lặng sắc mặt không thay đổi, nghiêng người nhìn Thạch lãng đang đứng ở bên cạnh, giống như nghe thấy Thạch Thương Ly không sao, sắc mặt hắn ta có chút thả lỏng......

Thạch Lãng căng thẳng giống như có thể biết cô muốn nói gì.

“Thật xin lỗi!” Loan Đậu Đậu khàn giọng lộ ra vẻ mệt mỏi cùng áy náy, đôi môi tái nhợt nghẹn ngào: “Cho đến bây giờ tôi không yêu anh, cho tới bây giờ không có. Người tôi yêu là Thạch Thương Ly, là Thạch Thương Ly. Khụ khụ......."