Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 162: Chương một trăm sáu mươi hai

“Bởi vì em là người phụ nữ của anh!” Trán Thạch Thương Ly đầy mồ hôi, ánh mắt tỉnh táo thâm thúy, nước biển lạnh băng tràn đến trước ngực hắn, quần áo ướt sũng, nếu như có một đợt sóng đánh tới bọn họ có thể bị cuốn đi.

“Em không phải là người phụ nữ của anh, sớm đã không phải. Em vừa xấu vừa ngu, những năm này em đã hận sai người rồi! Em tự hành hạ mình, hành hạ người yêu mình......Em không cách nào tha thứ cho bản thân!”

Đôi mắt trong suốt ngày xưa bây giờ đã trống rỗng xám xịt lúc biết rõ sự thật thậm chí không còn hy vọng......

Thạch Thương Ly chỉ lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Không ai trách em, bảo bối, chúng ta chưa bao giờ trách em! Cho nên em dừng trách mình. Tới đây, đến cạnh anh.”

Loan Đậu Đậu lắc đầu, nước mắt tràn ra, nhìn bàn tay hắn duỗi về phía mình, căn bản không có dũng khí nắm bàn tay hắn.....

Loại cảm giác này thật đau khổ.

Nước lạnh bao quanh cơ thể cô, sóng lớn nhào tới có thể nhấn chìm đầu cô, sợi tóc ướt đẫm dính trên cổ, khuôn mặt đầy nước mắt. Nhưng những thứ này so với những đau đớn cùng khó chịu trong lòng thì có là gì.


Cũng bởi vì không có ai trách cứ cô nên cô không cách nào tha thứ cho bản thân.

Đôi mắt Thạch Thương Ly dần trở nên mềm mại, đôi môi nở nụ cười ấm áp, vẫn giơ tay về phía cô. Đôi môi khẽ nói tám chữ: “Em sống, anh sống, em chết, anh chết!”

Loan Đậu Đậu hoảng hốt, không nói ra lời, trời đổ mưa to......Hung hăng đập vào mặt cô, tạo thành bức màn che giữa cô và Thạch Thương Ly nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy hắn cười......

Ấm áp mà rực rỡ......

Thạch Thương Ly thu tay, xoay người đi về phía biển sâu, cơ thể bị nước biển bao lấy, bao phủ đến cổ, sau đó là miệng là mũi......

“Không được.......”

Lúc nước biển sắp nhấn chìm hắn hoàn toàn thì Đậu Đậu giật mình, mất hồn thét chói tai, liều mạng chạy về phía Thạch Thương Ly. Tim đau nhói, vừa nghĩ hắn sẽ chết tim như ngừng đập......

Loan Đậu Đậu thật vất vả mới nắm được quần áo hắn: “Không được bỏ em......Thạch Thương Ly không được chết......Không được bỏ em lại một mình......Em không muốn chúng ta chết.......”

Khóc lóc, tê tâm liệt phế, thê lương buồn bã.......

Thạch Thương Ly xoay người ôm cô, đỡ cô ra khỏi nước, bước chậm trong nước đi về phía trước, đôi tay ôm chặt eo cô cơ hồ như muốn ép cô vào cơ thể mình không bao giờ chia cách.

“Bảo bối của anh, em đừng hành hạ đừng dọa anh như vậy nữa.” Thạch Thương Ly cúi đầu, dán vào trán cô, giọng nói khàn khàn lộ ra chua xót cùng bất đắc dĩ.


Đôi tay Loan Đậu Đậu ôm cổ hắn, nước mắt rào rào rơi giống như mèo cọ cọ vào cổ hắn nức nở nói: “Em không làm việc ngu ngốc, không khiến anh đau lòng nữa, không rời khỏi anh nữa. Thạch Thương Ly,em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, đến chết em vẫn yêu anh.”

Trên mặt Thạch Thương Ly không biết là nước biển hay là nước mắt, hôn môi cô, giọng nói khàn khàn: “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, cả đời yêu em, hồn bay phách tán cũng yêu em.”

Loan Đậu Đậu nhắm hai mắt chủ động hôn môi hắn, lạnh lẽo và ấm áp cảm thấy kích động, tim cô nhanh muốn ngừng đập.

Bọn họ đã sớm đã định là của nhau không cách nào trốn thoát.

Thạch Thương Ly ôm chặt cô, hung hăng hôn cô, quên hết tất cả. Mặc dù giờ phút này long trời lở đất, nước biển cuốn đi cũng không sao, có thể chết chung đã rất hạnh phúc.

Chỉ cần cô ở đây là được rồi.

Mặc kệ Loan Đậu Đậu điên điên khùng khùng không có thuốc nào chữa được hay là Loan Đậu Đậu không có một chút khôn khéo hay là bệnh hoạn, cự đoan hắn đều yêu.

Mặc kệ là hình dáng gì hắn đều sẽ yêu.


Thạch Thương Ly cõng Loan Đậu Đậu sau lưng đi về phía bờ biển. Mặc dù lúc đuổi theo cô tốn không ít hơi sức, cho dù mưa to, cho dù cô nặng trĩu nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng!

Loan Đậu Đậu hít mũi nằm trên lưng hắn, mí mắt có chút nặng nề, đôi tay vô lực ôm hắn, gió thổi qua cơ thể khẽ run.

“Có phải rất lạnh không?”

“Không lạnh, có anh cõng không lạnh.” Loan Đậu Đậu thổi khí nóng vào tai hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tai hắn nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ ở cùng nhau đến già sao? Chêt cũng ở cùng nhau sao?”

Thạch Thương Ly cõng cô đi lên bờ cát, một bước một bước giẫm trên cát, Hắn dừng bước dùng sức nâng cô lên nói: “Sẽ không, chẳng qua anh sống lâu hơn em một chút, ít nhất sẽ không đi trước, để em lại một mình cô đơn.”

Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút, đôi môi vì lạnh mà tím bầm nở nụ cười: “Em thật nhớ những ngày không phải lo không buồn lúc trước, chúng ta đều rất vui.”

Thạch Thương Ly dừng bước chân nghe thấy lời cô nói, sống lưng cứng đờ, không thể quay lại quá khứ. Hắn không ngại cô qua đêm cùng Thạch Lãng, không ngại cô có con cùng hắn ta nhưng đoạn quá khứ đã qua kia không thể quay về nữa.