Thỉnh thoảng ông nhắc tên hai người “Tử Tử” và “Đào Yểu Yểu” trước mặt cô......
Thời gian dài Đậu Đậu không còn bài xích ông, chỉ lóe ánh mắt tò mò nhìn ông nhưng không nói gì. Kuroki chưa bao giờ xem cô như một người bệnh, cũng không xem cô là một đứa bé nhiều lúc giống bạn bè hơn. Mặc kệ Đậu Đậu nghe có hiểu hay không, ông vẫn nói rất nhiều chuyện với cô chỉ không đề cập đến “Hàn Khác Thành”, càng không cho ai đến gần quấy rầy cô.
Lần đầu tiên Đậu Đậu mở miệng ăn cơm, Kuroki vẫn bình tĩnh nhìn cô không có bất kỳ dấu hiệu gì nhưng ánh mắt vui sướng, chỉ là một giây kế tiếp cô nôn hết ra. Cô cho rằng Kuroki sẽ giống Hàn Khác Thành tức giận, cuối cùng dùng ánh mắt tức giận nhìn cô bỏ đi.......
Nhưng ông không như vậy!
Kuroki ôm cô, cưng chiều vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: “Đậu Đậu rất ngoan, ăn hết. Mặc dù ói ra nhưng lần sau đừng ói nhiều.”
Đậu Đậu ngây ngốc nhìn ông. Kuroki thật sự không giống với người ba không có kiên nhẫn Hàn Khác Thành! Ông đối với cô kiên nhẫn cùng dịu dàng, mặc dù Kuroki chưa bao giờ cười trước mặt cô.
Kuroki vì cô mỗi ngày cũng chỉ ăn một chút thức ăn. Bởi vì những năm tự hành hạ bản thân, dạ dày cô không chịu nổi sức nặng, chỉ có thể ăn một chút. Mỗi ngày ăn một ít cũng ít ói hơn, tinh thần từ từ khôi phục chỉ là vẫn không nói một lời nào nhưng ánh mắt nhìn Kuroki đã trở nên sáng, không còn là như tượng gỗ không có linh hồn.
Kuroki còn mua sách về nhà kiên nhẫn dạy cô học, hoài nghi không biết Đậu Đậu có thể nói tiếng trung hay không. Thật ra thì Đậu Đậu đã sớm nói tiếng trung, so với tiếng Nhật cô thích tiếng Trung hơn bởi vì mẹ là người trung quốc, mẹ nói là người Trung Quốc phải nói tiếng trung, viết chữ hán. Từ lúc bắt đầu đi học cô đã học tiếng trung, mặc dù mẹ rất dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Sau nửa năm rốt cuộc Đậu Đậu cũng hồi phục, mặc dù không hơn những đứa trẻ bình thương nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Ở đây ngày ngày nói chuyện với người làm cô biết được thì ra Kuroki cũng là người của xã hội đen. Cho nên quan hệ của ông và Hàn Khách Thành rất thân......
Kuroki có kẽ hiểu thấu tính tình cô, lúc cô lạnh nhạt thì vuốt đầu cô giải thích:” Chú là người xã hội đen nhưng bây giờ đã ở ẩn, gác kiếm chỉ muốn sống cuộc sống bình thường.”
Đêm hôm đó Đậu Đậu ghặp ác mộng, từ sau khi được Kuroki chăm sóc, ngày ngày ông đều ở bên cạnh cô tới sáng, từ từ cô không còn nửa đêm giãy giụa giật mình tỉnh dậy nữa. Nhưng cả đên kia, cô khóc, miệng há rồi đóng không phát ra âm thanh gì nhưng Kuroki có thể hiểu cô kêu “Cứu mạng.”
Kuroki biết Hàn Khác Thành đã in sâu trong lòng cô, không có cách nào bớt lo lắng. Nhất là khi Hàn Khác Thành xuất hiện thì Đậu Đậu lại trở về như lúc đầu, thời gian dài cố gắng như vậy đều uổng phí. Cuối cùng ông biết đắc dĩ xin Hàn Khác Thành không nên xuất hiện trước mặt Đậu Đậu nữa!
Hàn Khác Thành thật sự không xuất hiện, chỉ chờ những lúc Đậu Đậu ngủ hoặc là lúc Kuroki đưa cô đi ra ngoài đi dạo mới đứng từ xa nhìn cô.....
Đậu Đậu hoàn toàn biến thành con gái Kuroki.
Dưới sự nỗ lực của Kuroki rốt cuộc tinh thần Đậu Đậu dần hồi phục nhưng vẫn không muốn mở miệng nói chuyện. Điểm này cũng không khiến Kuroki lo lắng bởi vì ông biết Đậu Đậu biết nói chỉ là cô không muốn mở miệng, chuyện như vậy chỉ có thể đợi. Sau đó ông tìm rất nhiều bác sĩ, chữa khỏi tai trái cho cô, rốt cuộc cô có thể sống cuộc sống bình thường như mọi người.
Vốn cho rằng sẽ bình ổn như vậy mãi lại không nghĩ tới vẫn bị đánh vỡ.
Ngày đó cô đứng trên sân thượng thấy Kuroki đứng dưới lầu nói chuyện với một người phụ nữ, người này mặc váy bị gió thổi bay thướt tha, mái tóc đen, khuôn mặt phương đông, đôi mắt xinh đẹp. Hai người hình như càng nói càng kích động......
Cuối cùng người con gái cầm chi phiếu che mặt chạy đi còn ác độc lườm cô một cái.
Đậu Đậu sửng sốt không hiểu tại sao lại bị cô ta trừng mắt.
Quản gia đứng bên cạnh nói đó là Tử Tử rất thích Kuroki, đáng tiếc Kuroki chưa bao giờ thích cô. Nhưng Tử Tử chưa bao giờ từ bỏ vẫn ở bên cạnh ông, không xa không gần, thậm chí không cầu xin gì.
Quản gia nói Kuroki chỉ thích hai người, một người đã chết, một người gả cho người anh em tốt của ông mà Tử Tử là em gái người anh em tốt đó.
Quản gia nói Kuroki đối với Đậu Đậu rất tốt giống như đối với con gái.
Con gái?
Đậu Đậu đột nhiên toét miệng cười không ra tiếng. Không phải con gái, thật sự không phải con gái......
Ông chỉ đang tìm sự an ủi, lấy lý do thoát khỏi Tử Tử. Nếu như cô không nhìn nhầm, bởi vì ông nói với Tử Tử ông có con riêng chính là cô......
Thì ra Kuroki đối xử tốt với cô cũng chỉ là lợi dụng sự tồn tại của cô mà thôi.......
Ngày đó cô xuống lầu đứng trước mặt Kuroki ngửa đầu nhìn ông, câu đầu tiên sau khi mở miệng nói chuyện là: “Chú Kuroki cháu muốn rời khỏi đây.”
Bởi vì cô không nói chuyện đã lâu, giọng hơi khàn cùng khô khốc, một câu nói đơn giản nhưng khiến cô mất rất nhiều sức.
Kuroki sửng sốt một chút nhưng vẫn gật đầu: “Được, chú sẽ sắp xếp cho cháu về nước, về đó cháu sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Có bắt đầu mới hay không cô không quan tâm, chỉ muốn rời khỏi đây, không có thật lòng, không có chém giết, không có mùi máu tanh. Không muốn thấy người khiến cô hàng đềm gặp ác mộng, không muốn lại bị Kuroki lợi dụng......
Mặc dù ông đối xử với cô rất tốt.
Không thích như thế, nếu cứ tiếp tục có thể sẽ phá hư tình cảm của cô đối với Kuroki, loại tình cảm như người thân lại giống như bạn bè.
Thật ra cô gái tên “Tử Tử” đó rất tốt, hy vọng chú Kuroki sẽ quý trọng, “Đào Yểu Yểu” đó nên sớm tỉnh mộng.
Mà cô cũng nên tỉnh mộng!
Chú chỉ là chú mà thôi!