Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 146: Chương một trăm bốn mươi sáu

Ánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo kinh người!

Sắc mặt ông Thạch cực kỳ tức giận, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Thạch Thương Ly mở miệng trước: “Nếu Kỳ Dạ không sao, mời ông quay về Pháp. Cháu sẽ chăm sóc tốt Kỳ Dạ.”

Loan Đậu Đậu lóe lên một tia cảm động, Thạch Thương Ly đang giúp cô nói chuyện sao! Còn nữa, chú Kuroki, miệng chú thật độc ác!

“Cậu chăm sóc? Cậu chăm sóc nó thành như vậy sao? Xem như cậu không muốn nhận công ty, đủ lông đủ cánh rồi, cậu cũng không nên đem rắc rối đến cho em trai mình!”

Giọng nói ông Thạch tràn đầy tức giận, ông thật sự thất vọng đối với Thạch Thương Ly, không cách nào khống chế cần gì phải khắc chế.

Thạch Thương Ly cũng không tức giận những lời ông nói, khóe môi chỉ khẽ nở nụ cười lạnh: “Cháu biết rõ đó là em trai cháu, đáng tiếc ông không biết ba của chúng cháu là con ruột của ông!”

“Cậu.......” Sắc mặt ông Thạch lập tức thay đổi, phẫn hận trợn mắt nhìn Loan Đậu Đậu đi vào thang máy.

Kuroki buông Loan Đậu Đậu ra nhưng ánh mắt lạnh lùng bức người vẫn nhìn Thạch Thương Ly chằm chằm, trong lòng suy nghĩ xem có nên giết chết ông lão ngăn cản Loan Đậu Đậu này hay không! Dù sao ông ta còn có thể giết chết con ruột của mình thì đối với người khác cũng có thể làm.

Loan Đậu Đậu thấy thang máy khép lại, lập tức níu lấy quần áo ông, hưng phấn hỏi: “Cháu không biết miệng chú cũng độc ác như vậy? Ông ấy bị chú làm sặc chết rồi.”


Kuroki khẽ nở nụ cười cưng chiều, bàn tay xoa đầu cô: “Có thể là do ảnh hưởng của Đào Yểu Yểu.”

Đào Yểu Yểu.......Vẫn là người mà ông yêu sao?

Loan Đậu Đậu vẫn còn trầm tư liền bị Thạch Thương Ly ôm vào ngực. Ánh mắt lạnh lẽo của Thạch Thương Ly đi lên nhìn Kuroki: “Chúng ta lại gặp mặt.”

Kuroki thu lại tâm tình, giọng nói cũng lạnh lùng: “Lại gặp mặt.”

“Tôi rất vui vì có thể hợp tác cùng chú của bảo bối.” Câu nói của Thạch Thương Ly khiến sắc mặt Kuroki biến đổi, cười lạnh: “Hợp tác với cậu là một điều rất vui!”

Nếu không phải do Đậu Đậu cầu xin, ông không bao giờ hợp tác cùng Thạch Thương Ly. Không có nguyên nhân gì chỉ là khó chịu mà thôi......

“Chú Kuroki......” Loan Đậu Đậu tối sầm mặt nhìn chằm chằm ôn......

Kuroki bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay nhéo mặt cô: “Muốn ăn cơm không? Hay là quay về phòng bệnh với hắn?”

“Hả.......Cùng nhau ăn cơm đi!” Loan Đậu Đậu nghiễm nhiên lựa chọn vế đầu, dù sao bây giờ ở chung với Thạch Thương Ly cô không làm được.


“Bảo bối......” Thạch Thương Ly trầm giọng, bày tỏ bất mãn của mình.

Loan Đậu Đậu rời khỏi ngực hắn, nắm tay Kuroku đi vào thang máy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ rằng sẽ không chịu được sự dịu dàng của Thạch Thương Ly!

Thạch Thương Ly bất đắc dĩ nhìn cửa thang máy khép lại, mặc dù biết Kuroki cùng Đậu Đậu không có quan hệ kia nhưng trong lòng vẫn không yên. Kuroki không cùng thế hệ của bọn họ, muốn ở chung với Đậu Đậu chướng ngại duy nhất chỉ có Thạch Lãng!

“Cháu sợ ở chung với hắn.”

Thay vì nói là cùng nhau ăn cơm chẳng bằng nói Kuroki nhìn Đậu Đậu ăn, mặc dù cô ăn không nhiều.

“Không có.” Loan Đậu Đậu buông đũa, chống cằm, nghiêng đầu nhìn cửa sổ: “Cháu chỉ không muốn anh ấy thêm hy vọng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không có khả năng ở chung.” Loan Đậu Đậu cúi đầu, sắc mặt tràn đầy ưu thương. Không thể ở chung với người mình yêu nhất làm sao có thể vui vẻ.


Hôm nay tức giận như vậy là vì cô cùng Thạch Thương Ly không cách nào ở chung cho nên càng thêm khát vọng Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạ có thể ở chung một chỗ.

“Tại sao không có khả năng? Nếu như bởi vì giấy đang ký kết hôn của cháu cùng Thạch Lãng thì không thành vấn đề. Chú có thể giúp cháu giải quyết, nếu như bởi vì người tình cũ của hắn cũng không thành vấn đề, chú cũng có thể giải quyết, nếu như là.......”

“Nếu như là vấn đề của cháu?” Loan Đậu Đậu cắt ngang lời ông, ngẩng đầu nhìn ông: “Là vấn đề của cháu, chú sẽ giải quyết thế nào?”

“Đậu Đậu......”

“Chú Kuroki.” Loan Đậu Đậu biết ông muốn nói gì, trực tiếp cắt ngang bởi vì không muốn nghe. “Cháu không phải là đứa bé nữa chuyện tình cảm cháu sẽ tự mình giải quyết. Cháu không muốn bị giày vò nữa, đối với ba người chúng ta đều không tốt, hơn nữa cháu cũng không muốn ai nguy hiểm. Một chút cũng không cho nên không muốn chú nhúng tay, không cần nói nhiều, không nên hỏi nhiều!”

Kuroki bất đắc dĩ nhìn cô, một lúc sau gật đầu: “Được. Nhưng đừng quên chú vĩnh viễn là chú Kuroki của cháu, bất luận xảy ra chuyện gì cháu cũng có thể tìm chú, không cần giấu giếm chú.”

“Cháu biết rồi. Chú vẫn dung túng cháu như bố dung túng con gái! Nếu như không phải cháu biết thì sẽ thương yêu chú rồi không phải sao!” Loan Đậu Đậu cười đùa nói.

“Chú không phải là ấu dâm!” Kuroki vô tội nhún vai, ông thích Đậu Đậu đáng yêu có mấy phần giống Yểu Yểu nhưng ông rất rõ ràng Đậu Đậu là Đậu Đậu, Yểu Yểu là Yểu Yểu, dù là ai cũng không cách nào thay thế.

“Hừ, chú muốn nhưng cháu không muốn!” Loan Đậu Đậu ngẩng đầu lên, sắc mặt kiêu ngạo như cô công chúa nhỏ bị chiều hư “Chỉ là những gì cháu nói trong thang máy là đùa giỡn, chú vạn lần đừng cho người giết bọn họ nhé!”

Nếu như vậy thì cô thật có lỗi!


“Cháu không có đầu óc nên chú cũng không nhớ.”

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, giọng nói u oán: “Chú mới không có đầu óc, cả nhà chú đều không có đầu óc!”

Kuroki vui vẻ thành thật trả lời: “Cả nhà chú chỉ còn lại một mình chú. Miễn cưỡng có thể đen theo là chú của Đậu Đậu!”

Ách.......

Loan Đậu Đậu nằm trên bàn, im lặng. Cái này gọi là bê đá đập chân mình sao? Quá buồn bực!

Khóe miệng Kuroki nở nụ cười sáng lạn, cảm giác sau khi Đậu Đậu về không giống lúc trầm lặng ở Nhật Bản. Cuối cùng, chỗ đó sẽ chỉ làm cô đè nén trong lòng sao?

Một thành thị rộng lớn như vậy chỉ để lại cho cô một sự đau đớn nhưng cũng có thể khiến cô bật cười như người bình thường.

Thật là không thể tưởng tượng nổi......

Hay có thể nói vì có người đàn ông kia nên mới có thể trở nên không giống nhau!

Kuroki khẽ than thở, chuyện này không giấu được lâu. Sau này Loan Đậu Đậu không nghĩ chuyện gì có thể xảy ra, chuyện gì sẽ xảy ra. Không biết đến lúc đó Đậu Đậu sẽ làm thế nào?